GHÉT THƯƠNG THƯƠNG GHÉT
Tác giả: Viễn Châu
Trình bày: Minh Cảnh
MỜI NGHE TẠI ĐÂY
Lối
Ghét thương thương ghét chuyện đời
Cười ra nước mắt khóc thời hổ ngươi
Đời là bể hận đầy vơi,
Sau ta cứ mãi khóc cười ghét thương?
Vọng cổ
Bởi không ghét nên tôi thương và bởi không thương nên tôi mới ghét vì tôi đâu phải thánh nhân tiên phật mà chỉ là một kẻ đang sống giữa trần ai với cơn lốc quay… cuồng.
1/Thấy chuyện phải tôi thương mà nghe chuyện trái tai là tôi lại bất bình.
Chắc có lẻ số trần còn nặng nợ và lục dục thất tình còn đầy vẫy trong tim.
Thử hỏi làm sau khỏi ghét khỏi thương, khi nhắc đến thế nhân là lòng muốn giận rồi.
Tôi muốn kêu trời cho một tiếng hả hơi, nhưng sợ người cười là một tên lãng phí.
2/Tôi ghét những kẻ chỉ biết mua danh bán lợi và cười vui bên nước mắt dân lành.
Họ bền vững ngôi cao bởi thế lực kim tiền.
Rồi tôi thương những kẻ suốt cuộc đời không gặp vận, đôi mắt nhìn đời lòng nặng trĩu sầu tư.
Một kiếp người nặng trĩu những phiền lo, lo non nước lo bạn bè thê tử.
Rồi tôi ghét những kẻ chỉ có tài xu phụ, tậm địa thấp hèn mà thiên hạ lại đề cao.
Vọng cổ
Tôi thương ai trọng nghĩa khinh tài, tôi ghét đứa hèn hạ nhưng trong tay đầy những kim… tiền.
4/ Tôi thương kẻ thẳng ngay và ghét đứa nịnh thần.
Tôi thương những đám trẻ thơ vô tội vì ai mà trở thành những kẻ mồ côi.
Mẹ sanh ra bỏ đó trời nuôi lo kiếm bạc với đám người vị chủng.
Rồi tôi ghét những đứa bất tài vô dụng, lại được nghênh ngang rên võng lộng nguy hoàng.
5/ Tôi thương những kẻ suốt đời hoạn nạn và ghét những ai phản bạn lừa thầy.
Ghét cái báo trên cũng dần hưởng chân hài.
Tôi thương những kẻ mỏi mòn tim óc mà rốt cuộc rồi tay trắng vẫn trắng tay.
Rồi tôi ghét những thằng mới hôm nào cũng rách rưới như ai, nhờ cơ hội mới trở nên triệu phú.
Vội lên mặt là thầy đời thiên hạ nhưng ngẫm ra chỉ là bọn xu thời.
6/ Ngồi một mình nhớ chuyện gần xa, sau thương ghét ghét thương lẫn lộn.
Mãi lo chuyện đất trời mưa nắng mà mới mấy chục tuổi đầu tóc đã trắng như bông.
Ngũ Tử Tư một đêm vượt ải quá quan mà đầu đã bạc bởi lo bưồn dận nước.
Huống chi mình chưa đầy bốn chục, mà trên hai mươi năm vẫn thao thức một đời.
Mưa đầu mùa đã rơi trên nóc rung rinh
Nhìn khói thuốc mà dạ sầu tê tái
Ghét thương thương ghét chuyện đời
Đêm trắng lâu rồi ta còn ghét thương ai.