NGƯỜI ĐẸP BẾN TƯƠNG GIANG. Phần 2
•••••••••••••••• ••••
•••••••••••••••• ••••
Giữa lúc ấy a hoàn Châu Châu vào báo:
______________
Thoai:
*************
CHÂU CHÂU:
""Không hay rồi thưa nương nương..Mạc tổng quản đang ở bên ngoài,ông ta sắp vào đến đây rồi.. Hình như đang có ý tìm kiếm người nào đó..."".
____________________
Hàn Phương Nhi nét mặt tỏ vẻ lo lắng vô cùng..Liễu Tuyên thấy vậy liên nói:
""Nàng không cần lo sợ,ta se lập tức rời khỏi nơi này không làm liên luỵ đến nàng đâu..."".
CHÂU CHÂU:
""Không kịp nữa đâu..
Nương nương mấy hôm nay cáo bệnh không gặp hoàng thượng,nếu để Mac tổng quản nhìn thấy ngài và nương nương ở đây thi nguy mất.."".
LIỄU TUYÊN:
""Phương Nhi..!!..Vậy nàng mau ra sau bức bình phong tạm ẩn minh,để mặc ta đối phó với Mạc Y..!!"".
____________________
Hàn Phương Nhi khẽ gật đầu rồi cùng Châu Châu ẩn mặt...
Phút chốc tổng quản thái giám Mạc Y đã vào đến Thính Vũ Hiên..vừa nhìn thấy Liễu Tuyên hắn ta rất là mừng rỡ..
__________
MẠC Y:
""Liễu tướng quân..thì ra đúng thật là ngài ở đây..Tôi đoán quả không sai mà.."".
Liễu Tuyên ngạc nhiên hỏi lại:
""Làm sao công công biết ta ở đây mà tim đến..!?.""
Mạc Y cười nhạt,trong câu nói đầy ẩn ý:
""Trong cung này có việc gi xảy ra mà tôi không biết,chẳng qua là không muốn nói ra đó thôi..Tướng quân hiểu chứ..!!""
___________________
Liễu Tuyên nghe qua đã hiểu ngay dụng ý của Mạc Y..Chàng giữ nét mặt thản nhiên lạnh lùng đáp:
""Mạc tổng quản tìm ta gấp rút vậy không biết là có việc gi..!!!?.""
MẠC Y:
""Tôi phụng mệnh hoàng thượng tìm ngài tuyên thánh chỉ..Tướng quân còn không mau quỳ xuống..!!.""
___________________
Liễu Tuyên không dám chậm trễ vội quỳ phục trước mặt Mạc Y...
Mạc Y thong thả rút chiếu lệnh trong người ra tuyên đọc:
______________
(chiếu chỉ..)..
Cõi Vân Nam người thưa đất rộng..
Vướng thiên tai nhân họa triền miên..
Nay lệnh cho đại tướng Liễu Tuyên..
Rạng nhật phải xuôi nam lập tức..
Trước lo việc chẩn bần cứu họa.
Sau dốc lòng trấn thủ lâu dài..
Gia quyến chốn đế đô lưu lại..
Binh quyền giao người khác tạm thay..
Chờ ngày sau về trước long ngai..
Chừng đó trẫm gia quan tấn tước..
Khâm chỉ...!!!!..
______________
Liễu Tuyên trong lòng bối rối vô cùng..
Chàng vốn biết Vân Nam là vùng đất xa xôi,bao bọc chung quanh bởi núi rừng hiểm trở..Là nơi những trọng phạm triều đình thường bị đày đến chứ nào phải chỗ dung thân cho kẻ dạn dày công trận như mình..
Mạc Y nhìn thấy Liễu Tuyên ngơ ngẩn xuất thần thì thúc giục:
____________________
MẠC Y:
""Liễu tướng quân,sao còn chưa chịu nhận chỉ tạ ơn..!!?..""
Liễu Tuyên cúi đầu nhận lấy thánh chỉ xong rồi vội nói với Mạc Y:
""Xin công công giúp ta được diện kiến hoàng thượng..Ta muốn...
Mạc Y vội cướp lời:
""Cái gì ..!!... ngài muốn gặp hoàng thượng...!!..Để làm gì..!!?..Hoàng thượng bận rộn chính sự không rảnh gặp ngài đâu..
Liễu tướng quân..ngài phải biết là...
____________________
MẠNH LÊ QUÂN
•••••••••••••••
MẠC Y:
Trên thánh thượng..
Thương ngài sa trường lao nhọc..
Mới cho ra đi trấn nhậm..
Nơi miền non bồng nước nhược...
Ân vàng quả là sâu rộng..
Sao còn muốn tâu thêm gi...!!??..
Đừng...làm cho thánh hoàng bận lòng..
LIỄU TUYÊN:
Nhưng cớ sao..
Song đường không rời kinh đô..
Theo cùng ta về Vân Nam..
Hiếu thân phụng thờ sớm hôm..
Bây giờ vương hoàng nơi đâu..!!??..
Để ta dập đầu cui xin..
MẠC Y:
Ý vua đã định ..như vậy..
Đừng mong cưỡng cầu ích chi.
Hãy nên tuân mệnh..lên ngựa..
Bằng không vướng vào khổ nguy...
Ngài nghe tôi...nên an lòng ra đi..!!!.
___________________Hết
Thoai.
*************
LIỄU TUYÊN:
""Lời nói của công công dường như mang nhiều ẩn ý.Rốt cuộc là vì sao hoàng thượng lại không muốn gặp ta...""
Mạc Y lắc đầu nhìn Liễu Tuyên tỏ vẻ thương hại nói:
""Tôi có một lời thật lòng mong tướng quân đừng trách..Ví như ngài đây....
___________________
Ú LIU Ú XÁNG
•••••••••••••••• ••••
Tài cầm binh chinh chiến.
Tướng quân vốn hơn người.
Thế gian này e chẳng.
Ai sánh được như ngài.
Nhưng về đạo làm quan..
Thì không biết tiến lui.
LIỄU TUYÊN:
Ý ta chưa hiểu được.
Mong nói cho tường tận..
Ơn nghĩa sánh bằng non.
Suốt đời chẳng dám quên.
'''''''''''''
MẠC Y:
Lẽ ra tôi không muốn.
Nhắc đến việc này.
Vì đây là thánh ý.
Trên đấng cửu trùng.
Tùy tiện nói ra.
Sẽ mang tội khi quân.
Nhưng thấy ai chân thật.
Lại là người trung liệt.
Nên tôi mới bày phân.
Nghe rồi hãy lặng im.
________________Hết
Thoai
*************
LIỄU TUYÊN:
""Ta xin hứa..!! .Xin công công mau nói rõ..!!. .""
MẠC Y:
""Ngài phạm vào hai tội lớn,Hoàng thượng không giết đã là khai ân lắm rồi..
Bộ ngài muốn chết hay sao mà còn đòi gặp hoàng thượng nữa.!?""
Liễu Tuyên nghe xong thì biến sắc nói:
""Ta tự hỏi xưa nay luôn giữ tròn bổn phận kẻ làm tôi,tận tâm tận lực vì Đường quốc.. Không biết đã phạm phải tội gi với triều đình..!!""
MẠC Y:
""Ngài cũng thừa biết từ lúc đăng cơ đến nay hoàng thượng luôn có ý nghi ngờ đề phòng những văn thần võ tướng có ảnh hưởng lớn trong triều..Trong khi ngài thì....
___________________
DUYÊN KỲ NGỘ.
•••••••••••••••• •••••
Lẫy............lừng..Yên ngưa thanh gươm..Giữa sa trường tung hoành xông lướt..
Tài lược thao khiếp đảm chư hầu..An vững cơ đồ danh rền như sấm...
Nghe tin ngài về đến Trường An..Khắp xa gần vui mừng nô nức..
Chốn triều ca không ngớt luận bàn..Chiêng trống hai hàng tưng bừng nghinh đón..
Còn tướng sĩ ba quân..Đối với ai lại hết sức tôn sùng.
Khen ngợi tướng quân cái thế anh hùng..Thống lĩnh quân Đường bách chiến lưu danh..
Bấy nhiêu thôi đã là tội khó dung..
LIỄU TUYÊN:
Thì ra ta mang tội chính là
MẠC Y:
Hiểu trong lòng chớ có nói ra..
____________________Hết
Thoạt:
*********
MẠC Y:
""So với chuyện đó thi tội thứ hai của ngài còn lớn hơn nhiều."".
Thấy Liễu Tuyên vẫn còn không hiểu..Mạc Y nói tiếp:
""Liễu tướng quân à Liễu tướng quân..Thử hỏi trên thiên hạ này thứ mà hoàng thượng đã muốn,có ai mà dám tranh giành..""
LIỄU TUYÊN:
""Ta đã hiểu ý công công..Nhưng ta...
MẠC Y:
""Nè...!!!..không cần nói.. Dù ngài yêu thích xem đó là báu vật đi chăng nữa,ta cũng khuyên ngài....
____________________
BẮC SƠN TRÀ..
•••••••••••••••
MẠC Y:
Hãy xa lánh đừng nên vương vấn..
Nếu không thì vướng phải tai ương..
LIỄU TUYÊN:
Mối duyên xưa như nước trôi qua cầu..
Đã không còn lưu luyến trong tim..
MẠC Y:
Thiên nhan vẫn không tin.
Vẫn đem lòng nghi nan..
Nên ý vua quyết rồi..
Không muốn ngài ở đây.
___________________Hết
Thoai.
**********
MẠC Y:
""Những gì ta nói..ngài nghe xong thì thôi.. Đừng nên giữ trong lòng..""
______________
Liễu Tuyên im lặng...Đến lúc này chàng mới hiểu được nguyên nhân minh bi đày đi xa..Trong đầu trống rỗng,tai không còn nghe thấy những lời thao thao bất tuyệt của Mạc Y..
_________________
MẠC Y:
""Giờ ta phải trở về hầu hạ hoàng thượng. Tướng quân cũng nên quay về thu xếp lên đường,không nên nán lại đây làm gì nữa..e có chuyện không hay..Ta xin cáo biệt..""
_________________
Không mải mai đếm xỉa đến Mạc Y,Liễu Tuyên đứng lặng trước Thính Vũ Hiên..Ánh mắt chàng bỗng trở nên đáng sợ vô cùng ..Chàng ngẩng đầu cất tiếng cười chua chát..
________________
NÓI LỐI:
**********
LIỄU TUYÊN:
Phế tước vị đày ra nơi hẻo lánh..
Bắt song đường giam lỏng chốn Trường An..
Trước nhẫn tâm chia rẽ phụng loan..
Sau lại muốn đưa ta vào tuyệt lộ..
Lòng tráo trở....nhân cùng nghĩa tuyệt..
Quả đúng câu..điểu tận cung tànnn...
________________
Điệu hồ quảng HỔ OAI
•••••••••••••••• ••••
LIỄU TUYÊN:
Bấy lâu đem tài..gìn giang san..
Hiểm nguy biên thùy..nào kêu than..
Nhưng nay..sao đành.
Ngàn chua cay về mình..
Máu tim sôi trào..hờn căm gan..
Chữ trung thôi rồi..giờ tiêu tan..
Hôn quân..vô nghì..
Đường bang đâu còn gi.. __________________Hết
Liễu Tuyên lửa giận bốc cao..cầm ly rượu bóp nát trong tay- máu tươi không ngừng tuôn đổ..Chàng quay bước định rời khỏi Thinh Vũ hiên...
____________________
""..tướng..quânnnn..!!".
Hàn Phuong Nhi thản thốt cất tiếng gọi ai oán,cơ hồ đứt đoạn..
Liễu Tuyên quay nhìn lại...Không ai nói với ai một lời-trong ánh mắt hai người chứa đựng muôn vàn xót xa bất lực.
Khoảnh khắc đó trời đất như nín thở..Không gian ngừng lai...Mọi vật xung quanh dường như không tồn tại..
__________________
Điệu hồ quảng PHÁ CẦU
•••••••••••••••• •••
LIỄU TUYÊN:
Ngậm ngùi buông cương mang uất hờn về nam một mình.
Đành rồi xuôi tay xa người thương cũng do bạo quyền.
HÀN PHƯƠNG NHI:
Dằn lòng căm phẫn xoá đau thương giữ câu trung thần.
Duyên chẳng nên duyên xin dốc lòng phò an đại Đường.
LIỄU TUYÊN:
Hờn căm không dứt như lửa hồng bừng lên ngút cao..
Luyện rèn tinh binh mong có ngày Trường An đạp bằng..
Cờ hồng tung bay xua đoàn quân viễn chinh hào hùng..
Ngày minh tương kiến mắt rưng rưng nói không nên lời..
Tay xiêt trong tay nghe sóng tình trào dâng rạt rào..
Chờ ta Nhi hỡi..khi đất trời..chìm trong...chiến chinh..
__________________Hết
VONG CỔ câu 5..
••••••••••••••√•
HÀN PHƯƠNG NHI.:
Tướng quân ơi xin đừng vì một phút cuồng si mà gây khói lửa chinh yên cho nhân sinh đồ thán..
Tiếc làm chi một cánh hoa giữa thời ly loạn để ngàn thu mai một tiếng anh.......................hùng.
Đã trót chia ly đừng mơ buổi tao phùng
Ngày tiễn đưa nhau hoa tàn rơi đáy nước..Chắc tại điềm trời báo trước chuyện lìa tan..
Giờ chàng là tướng quân trấn thủ đất Vân Nam..Còn thiếp lại là vương hậu giữa cung vàng tuyệt đỉnh...
Bao trái ngang cũng phải đành câm nín..Lệ cứ tuôn sao sầu chẳng vơi sầu.. ___________________
Phương Nhi xé mảnh lụa băng bó vết thương cho Lieu Tuyên:
Tướng quân..chàng chảy nhiều máu lắm...Chàng có đau lắm không..!!?..
LIỄU TUYÊN:
Phương Nhi ơi.!!..ta không thấy đau vì một vết thương nhỏ mọn.. Nhưng nghĩ đến lúc xa nàng..ta nghe đau thấu cả tâm can..""..
HÀN PHƯƠNG NHI:
""Tướng quân..!!!""..
__________________
Liễu Tuyên lấy mảnh ngọc bội hình hoa mẫu đơn ngày trước giao lại cho Phương Nhi..
________________
LƯU THỦY HÀNH VÂN
•••••••••••••••
LIỄU TUYÊN:
Đây kỷ vật ngày xưa ta ước giao.
Nàng hãy mang bên mình.
Như ta luôn ở bên ai..ân tình không phai.
Dù đôi nơi cách xa muôn trùng.
HÀN PHƯƠNG NHI:
Xin giữ trọn tình ai trong trái tim.
Dù tóc xanh phai màu.
Duyên ta chỉ bấy nhiêu thôi..xin đừng trông mong..
Mà gây ra chiến chinh điêu tàn.
___________________Hết
LIỄU TUYÊN:
""Phương Nhi ơi..!!"".
***************
VONG CỔ câu 6
••••••••••••••••
Đối với ta nàng là trái tim là hơi thở..Khoảnh khắc xa nàng cũng nghe nhung nhớ tràn dâng..
Ta có thể chết vì đất nước quê hương..Chứ không thể khuất phục bó tay trước uy quyền bạo chúa.
Mặc hậu thế có bao nhiêu lời mai mỉa..Ta cũng không thể ương hèn làm một kẻ ngu trung..
Đôi tay này quyết vung lên san bằng muôn cách trở..Mang thuyền yêu về lại bến ân tình..
Phương Nhi ơi..!!..Buổi phân kỳ trời đất cũng ủ ê..Niềm tâm sự cỏ hoa còn thổn thức..
Ra đi với một câu thề..Ta sẽ quay về trong khói lửa Trường An...
__________________
Bỗng a hoàn Châu Châu hốt hoảng chạy vào thưa:
""Nguy rồi nương nương..Có rất nhiều ánh đèn từ xa đang hướng về đây Chắc là hoàng thượng ngự giá Trữ Tú cung không thấy người nên sai thị vệ chia nhau tìm kiếm..
Hàn Phương Nhi:
""Tướng quân.....chàng mau rời khỏi đây..kẻo không kịp nữa..!!"".
Liễu Tuyên:
Phương Nhiiii...!!!..
Hàn Phương Nhi:
""Đi mau đi...mau đi mà.""
Liễu Tuyên:
""Ta se trở lại tim nàng... Phương Nhi... hãy chờ ta....hãy chờ ta....!!!"".
____________________
Liễu Tuyên vượt qua bức tường phía tây thóat thân. Hàn Phương Nhi nhìn theo bóng tình lang..cõi lòng nàng bỗng chốc như giá lạnh,nổi đau khổ không bút nào tả xiêt.....