TIẾNG NGUYỆT CẦM
Tác giả: HUỲNH THANH TUẤN
NGÂM THƠ
Tiếng nguyệt cầm thong thả rớt trong đêm
Hò, xê, cống hòa vào dòng sông vắng.
Trăng lộng nước giữa đêm trôi bàng bạc,
Chợt nao lòng tiếng đàn trôi trên sông.
LÝ CHIỀU CHIỀU
Nguyệt cầm sâu lắng như lời ru bồng bềnh trôi
Dẫu xa muôn trùng vẫn nhớ
Tuổi thơ- quê hương bên đời.
Bóng tre thả trên mặt hồ soi hình tóc dài ngây thơ
Xa quê nhớ thương cội nguồn.
Không phải bây giờ con mới nhớ quê hương khi mà ngần ấy thời gian bóng hình mẹ cha trong tim luôn ngự trị. Tiếng nguyệt cầm cùng con bước vào sân khấu, cũng từ ấy con rời xa mái ấm gia… đình.
01 / VỌNG CỔ
Gió bụi đường xa, con phiêu bạt một mình.
Người ta mang tiếng hát, lời ca đến với sân khấu
Còn con mang cây nguyệt cầm đã hằn vết thời gian.
Tiếng nguyệt cầm là tâm huyết của cha
Là sự tảo tần, thổn thức, âu lo của mẹ.
Đêm khuya dần, tiếng hát buông lơi
Sương lạnh đôi vai khi màn nhung khép kín.
( DẶM ) Ầu…. ơ… trồng trầu trồng lộn dây tiêu
Con theo hát bội mẹ liều con hư…
02 / Trầu với tiêu, sao đến giờ vẫn còn định kiến
Đều cùng phận dây leo, cùng chung một nương nhờ.
So sánh mà chi cho tủi phận đời.
Tiếng nguyệt cầm dệt cho đời mộng đẹp,
Cũng như bao người xây ước mơ đẹp tương lai.
Cha mẹ dạy: Làm nghề thì phải có tâm,
Phải luôn giữ chữ nhân trong cuộc sống.
Sân khấu là cuộc đời, cuộc đời là sân khấu
Tốt nghệ- đẹp đời cho thật vẹn đôi bên.
NGÂM THƠ
Tiếng nguyệt cầm len nhẹ giữa đời tôi,
Mùa nước nổi vàng đồng bông điên điển,
Gió xao động con cá linh nhảy xổm
Tôi ôm vào lòng ký ức tuổi thơ.
Vàng nhạt ánh đèn, sân khấu về khuya có ai thức với tôi cùng nhớ về xứ sở. Không biết ở chốn quê xưa cha có ra đồng giăng lưới, mẹ có ngồi bên bếp lửa quạnh hiu chờ đợi cha… về.
05 / VỌNG CỔ
Gió từ đồng xa kéo mây phủ tư bề.
Gánh hát mùa mưa phập phồng đếm từng chiếc vé,
Ông chúa, bà hoàng cũng phải lụy cơn mưa.
Đời nghệ sĩ nghèo nhưng vui lắm, cha mẹ ơi!
Có những đêm hát dưới mưa mà ngập tràn khán giả.
Mưa nâng tiếng nguyệt cầm hòa trong tiếng hát,
Tạo thành cung bậc du dương làm ấm lòng người.
06 / Nhớ khi tiễn con đi vào sân khấu
Cha mẹ dặn nhiều nhưng lại không sợ con hư.
Cha nói: Tính của nó giống cây đờn Quân Tử
Giữa cái bi của cuộc đời vẫn giữ lấy hơi Xuân.
NAM XUÂN ( CÂU 1- 4 )
Đây đó đành kết nguyền bạn loan
Nguyện trăm năm gắn chặt bền keo sơn
Duyên sắc cầm, đôi ta đã trọn lời vàng
Phỉ nguyền quân tử tao đoan.
VỀ VỌNG CỔ
Bài Nam Xuân năm xưa cha dạy
Là hồn Xuân mãi mãi trong đời.
Tiếng nguyệt cầm của một kẻ xa quê
Nương theo gió bay về nơi cố xứ.
Tiếng nguyệt cầm lung linh hồn nghệ thuật
Đêm lặng thầm tiếng đàn trôi trên sông./.