Hương: Đây là nhà của anh Tùng, anh Tùng vừa cưới vợ được 3 hôm…(khóc)…
Tùng: Kìa Cô Hương…Cô còn đến đây làm gì nữa?
Hương: Anh Tùng, Hương đến là…. Để trả cho Tùng một bức thơ.
Tùng: Một bức thơ? Tôi nhớ là tôi đã gửi cho cô nhiều bức thơ lắm mà. Sao hôm nay cô chỉ trả cho tôi 1 bức thơ mà thôi?
Hương: Vì những bức thơ trước, Tùng đã hiểu được em, nên em xin giữ lại. Còn bức thơ sau nầy …
Tùng: Cô trả nó lại cho tôi, vì tôi đã vạch trần cái bộ mặt phủ phàng của cô rồi thì phải.
NGỰA Ô NAM
Hương: Không….Tùng đã hiểu lầm Hương. Vì vậy, Hương đến đây là để xin …anh.
Hãy dùm nhận lại bức thơ.
Tức là anh nhận lại những lời cay đắng xót xa.
Để Hương được yên tâm.
Hầu kéo dài kiếp người bạc phận.
Bên cạnh cha mẹ già.
Với đứa em gái dại khờ.
Tùng: Thôi thôi với tôi cô đừng dùng lời lẻ thiết tha.
Với em với mẹ với cha.
Khi đã trót là một cô gái giang hồ
Thì muôn đời hương phấn vẫn là nguồn sống của cô.
Tùng: Cô Hương, tất cả những thư từ mà tôi gửi cho cô, cô muốn xé bức nào thì cô xé, cô muốn giữ bức nào thì cô giữ. Vì tôi coi như tôi không hề gửi cho cô bức thư nào cả.. Chào cô…
Cang: Tùng ... Tùng ơi ... Em làm gì ngoài đó ...
Tùng: Dạ ...
Cang: Ô kìa, Cô Hương. Cô đến thăm anh em chúng tôi đó hả cô?
Hương: (Khóc…) Dạ….
Cang: Kìa ... Sao cô lại khóc?
Tùng: Anh còn lạ gì nữa, khóc để có cơm ăn, khóc để có quần áo để mặc, khóc để có son phấn bôi lên môi trét lên má hồng tươi thắm đó chứ.
Cang: Tùng em, em không nên dùng lời lẻ quá nặng nề để miệt thị cô Hương. Vì cô Hương không xấu xa như em tưởng đâu Tùng à.
Tùng: Bây giờ tới phiên anh bênh vực cho cô ta à?
Cang: Không, bây giờ em đã có gia đình rồi. Anh không cần giấu em nữa. Tùng ơi, Hương xa em là….là do ở nơi anh.
Tùng: Sao? Anh Hai nói sao?
Cang: Vì….vì anh sợ Hương sẽ là vợ của Tùng.
Tùng: Trời ơi! Anh Hai, có thật là như vậy không hả Anh Hai?
VỌNG CỔ (1, 3 kép & 4 đào)
1/ Cang: Vì thế nên Hương mới âm thầm dứt áo ra đi trong khi lòng Hương vẫn tha thiết yêu ...Tùng.
__ __ Nước mắt cô rơi theo từng bước ngập ngừng. Tùng ơi nhìn Hương đi mà lòng anh se thắt. Chẳng qua vì lời trăn trối của mẹ cha, vì danh giá của gia đình ta. Cho nên anh phải cắn răng mà buộc lòng, yêu cầu cô Hương nên xa Tùng vĩnh viễn…
Hương: Em cám ơn anh Hai nhiều lắm, nhưng xa anh Tùng…em không còn tha thiết đến cuộc đời cát bụi này nữa….
3/ Cang: Cô Hương ơi trong giờ phút đau khổ. Người ta cần phải khóc cho thật nhiều cho vơi bớt phần nào chua xót. Nhưng trong hoàn cảnh nầy những giọt nước mắt của cô có giá trị như liều thuốc hồi sinh. Nó sẻ làm sống lại mối tình đã chết lịm trong lòng Tùng từ bấy lâu nay. Cô Hương ơi cô đã đi gần hết quảng đường dài cao đẹp thì tôi xin cô gắng thêm vài bước nữa, chớ đừng vì 1 phút yếu dạ non lòng mà cô phải phí bỏ cả công trình.
4/ Hương: Vâng, em sẽ cố gắng. Tùng ơi chắc đây là lần chúng ta gặp gỡ sau cùng. Hương khuyên Tùng hãy ráng quên Hương, và Hương cũng ráng quên Tùng. Xa nhau, Tùng cho phép Hương giữ lại những vật kỷ niệm mà Tùng đã tặng cho Hương, và luôn cả bức thơ nầy nữa. Vì bây giờ Tùng đã hiểu được Hương. Đêm đêm Hương sẽ thắp nhang cầu trời phật, phò hộ cho Tùng có hạnh phúc với gia đình. Tùng có hạnh phúc thì Hương mới được vui. Tùng ơi, Hương sẽ vui sống với hạnh phúc của vợ chồng Tùng, trên bước đường phiêu bạt phong sương.
(Nói): Từ giã anh Hai, (khóc) Em…em vĩnh biệt anh Tùng
Tùng: Hương….Hương….
5/ Hương ơi trong khi Tùng cưới vợ để trả thù Hương, thì trái lại Hương đã hy sinh đem cả tương lai hạnh phúc mà dâng trọn cho…Tùng__ __ Ôi còn gì cao cả cho bằng. Trời ơi vậy mà từ bấy lâu nay, tôi nỡ nguyền rủa và nhẫn tâm khinh bỉ Hương, nhưng Hương ơi nguyền rủa và khinh bỉ bị hiểu lầm nhau. Đớn đau thay khi ta hiểu được nhau, thì Tùng nay đã cưới vợ xong rồi.
Hương: Anh Tùng, anh hãy quên đi mọi chuyện. Anh phải ráng mà thương vợ…cho gia đình anh được hạnh phúc. Cho anh Hai được vui lòng… và…và Hương cũng vui nữa…
6/ Tùng: Không, Hương…Hương ơi làm sao Tùng có thể quên được Hương. Anh Hai…em còn lòng dạ nào mà thương ai được nữa. Người như Hương vầy mà anh cho là xấu xa à. Anh ơi, cái xấu dĩ vãng không đáng sợ đâu anh à, nhưng chỉ sợ là hiện tại và tương lai kìa. Anh hãy đi tìm khắp nơi nơi coi đâu, có một người đàn bà nào cao đẹp như vầy. Hương ơi Tùng sẽ đi với Hương, Tùng sẽ đi với Hương. Chúng ta sẽ sống bên nhau dù trong mái tranh vách là nghèo nàn (dứt hò).
Cang: Tùng, bây giờ thì…em đã biết rõ mọi việc. Anh cho em tòan quyền quyết định, nhưng em nên suy nghĩ cho chính chắn.
Tùng: Em hiểu…cám ơn anh…
Cang: Cô Hương! cô ráng giúp Tùng giải quyết việc nầy. Tôi có việc cần phải đi. Chào cô….
Hương: Dạ…
Tùng: Hương, Tùng sẽ đi với Hương.
Hương: Không được, Tùng phải ở lại với vợ của Tùng.
Diệu: Anh Tùng ơi…anh Tùng….
Tùng: Kìa…vợ anh về. Diệu…lại đây anh giới thiệu với em…
Diệu: (Ngạc nhiên và kêu lớn) Trời ơi…Chị Hai…Sao chị biết tụi em ở đây mà chị tới thăm vậy?
Hương: Diệu…em…ơ…ơ…
Diệu: Chị Hai…Chi Hai…chị xỉu…chị bệnh hả chị Hai?
Hương: Không…chị không sao cả. Gặp lại em…chị mừng quá…cho nên…
Tùng: Diệu…Chị…Chị nào vậy em?
Diệu: Ủa? Anh cũng chưa biết chị Hai em nữa hả? Đây là chị The. Chị Hai của em đó.
Tùng: Hả??? Chị …chị ruột???
Diệu: Thì chị ruột chứ chị gì…
Tùng: Trời….
Diệu: Kìa…sao…sao mà mặt mày anh xanh dờn vậy?
Tùng: À…Ah…ah…Anh chóng mặt em à…Chắc…ah…bị gió…
Diệu: Vậy em đỡ anh vào trong nhà nha?
Tùng: Thôi…thôi được rồi. Anh thấy cũng khỏe lắm rồi.
Diệu: Anh khỏe rồi hả? Còn chị Hai…chị Hai có sao không chị Hai?
Hương: Không sao đâu em à. Chị đã thấy khỏe rồi…Diệu à…chị lại thăm em một chút rồi chị đi nhé…
Diệu: Không…hổng được. Chị phải ở lại đây…Anh ơi, anh mời chỉ ở lại chơi đi. Anh hổng nói một tiếng nào làm sao chỉ ở.
Tùng: Chị….Chị Hai….
Diệu: Anh nói coi…
Tùng: Chị … Chị ráng ở lại chơi cho vợ của em nó vui lòng nghe chị...ơ…chị Hai.
Diệu: Mà thôi…chị đừng có ở lại. Chị ở lại…có mình em vui hà. Còn ảnh…ảnh không có vui đâu.
Hương: Thôi … hai em đừng cãi vã với nhau nữa …Chị ở lại đây với hai em nè.
Diệu: Ừa…vậy mới vui hông? Anh kỳ quá hà…
Hương: Diệu....Ba Má mạnh giỏi hả em?
Diệu: Dạ…Ba Má vẫn mạnh, nhưng Má buồn lắm. Nhất là cái bữa đám cưới của em đó. Chị hổng về, má khóc hết nước mắt vậy đó. Chị Hai à, em có gửi thơ cho chị, bộ chị không nhận được sao?
Hương: Chị đã dời nhà, có lẽ vì vậy mà chị không nhận được thơ em. Chứ nếu như nhận được thơ em, dẫu biết em có thành hôn với dượng Ba đây. À…mà không … dẫu biết em thành hôn với ai đi nữa, thì chị cũng ráng về với …
PHỤNG HOÀNG
… Em. Để mừng ngày em xuất giá, cho vui lòng của ba má.
Chị được nở mặt mày với lối xóm bà con.
Diệu: Chị Hai…chị Hai…
Hương: Còn dượng ba đây, là 1 thanh niên có học thức lại đàng hoàng.
Chị vô cùng sung sướng, thấy em có 1 người chồng đúng như lòng chị ước mong.
Tùng: Chị Hai ơi, chị nói chi câu ấy cho đau lòng, mà ai kia cũng đau khổ muôn phần.
Chớ nào phải đâu người ta phụ bạc, tại số trời biết nói sao hơn.
Diệu: Anh nói chuyện ai mà em đây không hiểu được. Anh hãy nói rõ ngọn ngành, kẻo mà em đây phải thắc mắc với lòng.
Tùng: Diệu … Em nghe anh nói nè.
Diệu: Chuyện gì...anh nói cho em nghe đi
Hương: Không...không....
Hương: Nếu thương người thì xin đừng có nói ra. Mà tội nghiệp cho em của người ta.
Thà chịu khổ một mình chớ đừng để sầu cho em.
Diệu: Chị Hai, chị cũng biết chuyện nầy nữa hả, chị Hai? Chị nói cho em nghe đi chị Hai.
Tùng: Ôi đau đớn thay, muốn gọi tên em mà gọi chẳng nên lời. Diệu ơi em hãy nghe đây là sự thật.
Diệu: Là sao hả anh???
Hương: Không, không…..Tôi van xin Dượng Ba…
Tùng: Sự thật chị Hai đây là …
Hương: Chị đây là chị ruột của em.
Tùng: Không phải như vậy….
Hương: Dượng Ba…Tôi lạy dượng Ba mà….Đừng có nói…Tôi…tôi chào 2 em tôi đi.
Diệu: Chị Hai…chị Hai…Chị Hai ơi Chị Hai…….
Tùng: Trời…Chị Hai….Chị Hai…