LẮNG TIẾNG CHUÔNG NGÂN (ĐANG CẬP NHẬT TÁC GIẢ)
Ngâm thơ
Chiều nào nghe tiếng chuông ngân
Lá rơi phủ kín mộ phần cha tôi
Thẩn thờ quét lá vàng rơi
Dế giun rền rĩ muôn lòi óan than
Ôi sương trắng phủ một màu tang trên nắm mộ
Quyện tràm hương theo ngọn gió buổi chiều thu
Nghe mơ hồ lặng lẻ hoang vu
Như có tiếng nhạc sầu nơi cô quạnh.
Vọng cổ :
1. Hỡi ơi chiếc lá vàng rơi dật dờ trong gió lạnh, giữa hoàng hôn văng vẳng tiếng chuông chùa … Trong khói hoàng hôn gió lạnh sương mờ… tôi viếng mồ thân phụ trong một buổi chiều vàng quạnh quẻ bơ vơ, ngồi nghe giọng dế não nùng có phải chăng những tiếng nhạc sầu để tiễn đưa hồn người nghệ sĩ..
2. Khi cánh màn nhung âm thầm khép lại , thì cũng chính là lúc một vì sao rơi rụng giữa đêm trường … Ba mươi năm dạn mặt phong trần. Sân khấu tuông rơi bao ngấn lệ, dòng đời về rũ sạch sầu thương, trả nợ dâu non cho đến khi tóc xanh đà điểm trắng thì cái kiếp con tằm có lẽ nào lại bị đời quên …
Ngâm thơ
Hương mấy nén nhẹ bay trong gió lạnh
Lệ đôi dòng ướt đẫm mảnh khăn tang
Kiếp phù sinh như một chuyến đò ngang
Qua bến mộng đưa người sang cõi khác.
Vọng cổ :
4. Hỡi ơi, tiếng nhạc lời ca đã làm cho con tim thêm bồi hồi man mác, có phải chăng cỏi lòng người nghệ sĩ cũng bao phen tan nát bởi ưu phiền… Giữa phồn hoa nhưng vẫn thiếu bạn hiền… Khi cánh màn nhung khép lại, dòng người về rũ sạch sầu thương
Thành đô chìm dưới màn sương
Đó đây trong tiếng hậu trường vắng tanh
Còn đâu một kiếp tài danh
Ngàn năm một nắm cỏ xanh phai màu.
5. Nhạc sầu ơi dạo chi lời bi thiết cho con tim non đẫm lệ chân tình. Cho kẻ ra đi vắng dạng xa hình.
Công danh sự nghiệp chẳng qua là một kiếp phù sinh. Khi khép cánh màn nhung, khi hí trường đã trở về trong im lặng... thì người nghệ sĩ cũng thấy lẻ loi khi gửi nắm xương tàn.
6. Không gian đã pha dần trong sắc tím, trước mộ phần còn nghi ngút khói hương , tôi lén mình qua kẻ lá tàn cây lòng cảm thấy một nỗi buồn vô hạn; mảnh trăng non vừa nhô lên mấy rặng thùy dương xạc xào trước gió, hồn lâng lâng nghe vọng lại tiếng chuông chùa .
Văng vẳng xa đưa, vọng công phu của đoàn sư vải, như khêu gợi mối ưu phiền của con người trên cõi tạm trần ai./.