Trích Đoạn: GIŨ ÁO BỤI ĐỜI
Sơn: Anh Hai Mẹo ơi ! Anh Hai Mẹo ơi ! Anh Hai Mẹo ơi ! Có ở nhà hong ? Tới cử rồi, hỏng chi thuốc làm sao thấy đường canh công an. Anh Hai ơi chi thuốc nhe ! Ơ… hỏng có thuốc là công an đứng đầy đường đó. Anh Hai ơi ! Chi thuốc dùm em anh. Già đâu… nhà cửa vắng tanh vắng tách vậy ? Kệ mẹ nó, dang vả, vô kiếm mớ coi…
Trinh: Mua bó rau muốn hết hai ngàn, mấy viên Áp Phơ Din hai ngàn nữa là bốn ngàn, nữa ký thịt hết mấy ngàn đồng bạc nữa rồi. Ôi trời ơi… Hả… Ơ… Ơ… Bớ người ta ăn trộm, ăn trộm, bớ người ta ăn trộm, …
Sơn: Ơ… Ơ… Dì Chín ơi dì Chín con lạy gì Chín… Dì Chín ơi con quỳ con lại dì Chín, dì chin thương con dì Chín thương con dì Chín đừng có… Ủa, chị mà tui tưởng đâu dì Chín Súng. Đồ tui lỡ chôm chị tui trả đủ cho chị, nếu chị cần lấy lời tui đưa cái quần Mút Xa Lin mới chôm cho chị…
Trinh: Á… Trời ơi ! Trời ơi, làm ơn bận quần vô dùm tui đi cha nội…
Sơn: Dạ em mặc quần áo đàn hoàng em đâu phài người tiền sử chị.
Trinh: Mèn đéc ơi ! Mặc mày sang láng, bảnh bao, sắc vóc coi cũng ngon lành sao đi ăn trộm dạ.
Sơn: Chị hỏng biết chớ thời buổi này ăn trộm tràn lan hà chị ơi ! Lớn ăn trộm kiểu lớn, nhỏ ăn trộm kiểu nhỏ chị ơi !
Trinh: Nè nè nè… Anh đừng có lẻo lự nhe. Vậy chứ tui đâu có ăn trộm đâu…
Sơn: Chị hỏng ăn trộm mà chị ở nhà ăn trộm, xài tiền ăn trộm, sống với ăn trộm còn quá cha ăn trộm còn gì nữa.
Trinh: Anh đừng có nói bậy, nhà người ta làm ăn đàng hoàng. Anh mà cón nói bậy nữa hả, tui giải anh lên công an. Đi, đi… đi…
Sơn: Dạ thôi chị, thôi chị… Đồ em lỡ em chôm của chị, em trả đủ cho chị. Chị còn lời được cái quần Mút Xa Lin nè ! Thôi vậy cho em về chứ ở đây chi…
Trinh: Đứng lại ! Ăn trộm bỏ về ngang xương vậy đó hả ?
Sơn: Dạ đâu có chị, nói thiệt với chị, em với anh Hai Mẹo quen thân nhau lắm ghé nhà thăm anh Hai thấy nhà cửa đồ đạc để bề bộn quá em gôm vô cho gọn, đem về nhà em cất dùm…
Trinh: Trời ơi ! Cất dùm, mắc cười ghê hong, lấy đồ trong nhà người ta, trong lúc người ta hỏng có ở nhà vậy là ăn trộm chứ còn gì nữa…
Sơn: Thôi mà chị, chi biết vậy rồi còn khui tẩy em ra làm chi… Tại vả quá mới làm, có ai mà làm xấu hổ vậy chị ơi !
Trinh: Vả… ? Vả là cái gì ?
Sơn: Dạ, tới cử cần thuốc đó chị.
Trinh: Tới cử cần thuốc… A… Bị sốt rét phải hong ? Đây mới mau mấy viên Áp Phơ Din nè, làm liền…
Sơn: Thôi đi bà nội… Tài lanh tài lẹt… Một bịnh đủ chết rồi, trù sốt rét nữa cho chết sớm hả má ?
Trinh: Vậy chứ thuốc gì ?
Sơn: Trời ơi ! Thuốc uống vô nó phê… Hớ… Ớ… Ớ…
Trinh: A… Tui hiểu rồi… Xì ke phải hong ?
Sơn: Nó đó…
Trinh: Thôi dồi dồi dồi… Hỏng có xong rồi…
KIM TIỀN HUẾ
Ta nói ở chổ nào người ta cũng bàn tán tui ghe… mấy anh ghiền xì ke. Tâm địa gớm ghê nguy hiểm vô cùng. Tha hay bắt là thuộc quyền của công an, tui đâu dám thả ngang.
Sơn: Chị thương tình, em đang mệt, cơn vả nó hoành hành. Nếu bị công an nhốt chắc đi đời như chơi, hỏng sống nổi đâu chị hai ơi !
Trinh: Ghiền chi để khổ thân như vậy, người ngộm khó coi ngáp ngược ngáp xuôi.
Sơn: Tuy mới lần đầu gặp chị đây thôi, nhưng tấm lòng nhân hậu bảy bui. Em địa vô chị
Trinh: (Hát) Thôi đừng có vuốt ngọt hòng mua chuột tui. Con nhỏ này nhân hậu nhưng không có khờ khạo.
Sơn: Ai dám nói chị khờ khạo, nhưng nhìn mặt chị hiền hỏng lẽ chị ăn ở ác với em.
Trinh: Ác.. thì tui hỏng có ác gì hết ó... Nhưng mà cái vần đề ớ… cái vấn đề mà… anh ăn trộm đồ trong cái nàh này, theo anh ngĩ là tui phải xử như thế nào ?
Sơn: Cái má này, cái tướng đứng của má giống dị tất qúa… (Con mẹ này mẻ hỏng có xương hay sao vậy trời). Ùa, mà con mẹ này ở đâu tự nhiên vô xài xể mình ngang xương, xài xể một mách là sao vậy trời ? Mà nói thẳng với chị luôn đó, tui lấy đồ anh Hai Mẹo, tui đâu có lấy chị đâu… Ơ…
Trinh: Cái gì…?
Sơn: Ơ… tui đâu có lấy đồ chị mà chị làm khó làm dễ tui… Chị vậy là hằn sao dạ…
Trinh: A ha… Thêm một vấn đề nữa… Hà hà…
Sơn: Trời… má này đi cái tướng khó chịu dễ sợ luôn trời… (Con mẹ này mẻ hỏng có xương hay sao á…)
Trinh: Một vấn đề nữa quan trọng hơn nữa, tui xin trân trọng báo tin cho anh được biết… Mình là vợ Mẹo.
Sơn: Cái gì…?
Trinh: Chính xác hơn, tui là vợ sắp cưới của Hai Mẹo…
Sơn: Trời… má nói như thiệt vậy má…
Trinh: Trời ơi… Anh coi nhe rồi đây tụi tui sẽ cho dựng rạp đãi tiệc thật là lớn ở đây nè ! Lúc đó, tui sẽ mặc một cái soa gê máy trắng…
Sơn: Bà thành con đầm hái nho…
Trinh: Tui sẽ mang đôi guốc cao một tấc màu trắng…
Sơn: Nó té bà lòi cổ họng bà… (Té lòi cổ họng má ơi…)
Trinh: Tui sẽ đội cái nón rộng vành màu trắng…
Sơn: Ý kiến, năm nay đội nón xưa rồi, ra mua cái khăn đỏ trùm lên, ra ngoài chợ ngồi lắc…
Trinh: Chi vậy… Vô duyên hà…
Sơn: Coi bói kiếm tiền má…
Trinh: Anh đó…Anh bỏ cái tật lẽo lự, hay ăn trộm của anh đi, anh là người đàn hoàng thì lúc đó tui sẽ gởi cho anh một cái thiệp mời màu hồng.
Sơn: Gởi thiệp mời màu hồng cho mình chi vậy ?
Trinh:Thì đi đám cưới…
Sơn: Cưới ai…
Trinh: Cưới tui…
Sơn: Ai cưới bà vậy ?
Trinh: Anh Mẹo…
Sơn: Ôi trời ơi ! Vậy là bà sẽ mời tui cái thiệp mới màu hồng. Tui là người vinh dự được đi dự đám cưới. Bà cho tui một cái danh dự lớn như vậy. Đó là một cái sự thật… Tha cho con đi bà ngoại…Làm ơn… ngoại cho con sống vài năm con chích cho đã… Ảo tưởng, nằm chiêm bao… Trơi ơi ! Con mẹ này ở đâu… nhà quê mà ngu dữ vậy trời. Tui nảy giờ bả hỏng hiểu gì trơn… Thằng cha hai Mẹo thằng chả xấu như vậy… mà sao tui nói nảy giờ mẻ hỏng hiểu gì trơn. Trơi ơi tức chết đi được với con mẹ này…
Trinh: Ấy ơi ! Bộ mình hỏng xứng với Mẹo hả ấy ?
Sơn: Cái vấn đề hỏng phải là bà xứng hai hỏng xứng mà nảy giờ tui địa vô bà đó… bà biết… ơ…
Sơn: Cái má này má cũng dữ trời lắm chứ hỏng hiền đâu… Mình nói mình địa mẽ, chưa kịp địa là mẽ đá mình cóp cóp… Xin lỗi nhe ! Đoán hỏng lầm ở nhà quê mới lên Sài Gòn phải hong ?
Trinh: Đúng rồi…
Sơn: Được bao lâu ?
Trinh: Gần tháng…
Sơn: Quen với thằng cha Hai Mẹo hồi nào ? Há há há… Quen hồi nào nói nghe, tui kể bà nghe chuyện này vui lắm bà nội ơi ! Chắc hai người tinh cảm sâu xa lắm phải hong ? Chắc lâu lắm rồi phải hong ? Quen hồi nào ?
Trinh: Mới có mấy bữa hà…
Sơn: Hà hà hà hà… Mới quen mấy bữa mà mẽ đòi làm đám cưới, đúng là tiếng xét ai tình con mẹ nhà quê. Má ơi, má biết thằng cha Hai Mẹo làm nghề gì không mà đòi làm đám cưới vậy má…?
Trinh: Biết…
Sơn: Nghề gì ?
Trinh: Ảnh buôn bán ở Họp Tác Xã đó.
Sơn: Đúng. Bán Họp Tác Xã, mà hỏng bán rau quả nhe ! Bán toàn thịt mà thịt tươi không đó…
Trinh: Phải rồi, ảnh bán toàn thịt không hà. Nào là thịt heo, thịt bò, thịt gà, thịt vịt…
Sơn: Thôi má ơi ! Hỏng có thịt heo, thịt bò, thịt vịt gì hết đó. Tui cho bà biết nghe…
DUYÊN KỲ NGỘ
Thằng cha Hai Mẹo này thằng chả chuyên môn là bán thịt… Ứ ứ ư… Ừ ứ ư… Ứa ưa… người không thôi, đủ màu và đủ kiểu…
Trinh: Nè nè nè nè… Anh ăn nói những gì mà tui nghe lạ kỳ khó hiểu…
Sơn: Trời đất ơi ! Không hiểu bà ráng bà hiểu chứ, cho bà biết nghe… Bán thịt người không đủ ăn thằng chả thầu luôn cái nghề chích choát. Giúp đỡ cho mấy cái thằng ghiền tìm những phút giây siêu thoát…
Trinh: Nè anh xì ke ăn trộm kia (nói bậy), tui đối xử tốt với anh, anh phải nói chuyện (xử sự cho) đàng hoàng.
Sơn: Thì đó, tại vì cái chổ đó đó. Tui thấy chị tốt chị thật đàn hoàng, tui mới thật lòng nói rọ cho chị nghe. Thằng cha Hai Mẹo thằng cha Hai Mẹo thằng chả là lưu manh…
Trinh: Tui cấm anh không nói bậy đặt điều, nói bướng, nói liều bêu xấu chồng tui.
Sơn: Hỏng thèm nói cho con mẹ này nghe nữa. Tui thấy bà hiền nói cho bà nghe để bà biết. Thằng cha Hai Mẹo thằng chả không có đàng hoàng, mai mốt bà dính vô rồi là bà ráng chịu, chứ bà đừng có tránh ai nhe ! Đừng nói tui biết mà tui hỏng nói…
Trinh: Choát choét choát choét choát choét…
Sơn: Choát choét choát choát choét… Gì dữ dạ bà nội…
Trinh: Trời ơi ! Thằng cha này dễ sợ hong, cái môi thằng chả chề thấy mắc ớn hà… Trời ơi ! xì ke mà lanh thấy mắc sợ. Nói chuyện với thằng cha này thế nào lát nữa cũng bị lên tăng xông, thôi đi lặt rau cho nó khỏe.
Sơn: Đang vả đang mệt nói chuyện với con mẹ này hồi tắc thở chết, hỏng biết gì hết mà xỉa xỉa vô mặt. Thôi còn một miếng thuốc cháy còn sướng hơn…
Trinh: Từ bữa giờ dưới quê lên mới gặp thằng cha này lần đầu tiên đó, làm như thằng chả hỏng có bình thường hay sao á…
Sơn: Thằng chả không bình thường nên bà còn ngồi đó, nếu thằng chả bình thường cái ngực thấp cái bụng cao xấu lắm nghe gái…
Trinh: Đó.. đó bà con thấy hong tự nhiên ngồi làm nhảm một mình giống như thằng khùng, mắc cười ghê… Ê ê..
Sơn: Cái gì…
Trinh: Ăn gì dạ…
Sơn: Thuốc… thuốc đó đó… Hỏi chi vậy má…
Trinh: Xì ke hả…
Sơn: Nhiều chuyện quá, hỏi chi vậy bà nội…
Trinh: Ngon hong ?
Sơn: Nó đắng thấy mẹ chứ ngon…
Trinh: Đắng… đắng mà sao anh ăn ?
Sơn: Con mẹ này hỏng biết gì mà mẽ nhiều chuyện ghê. Tại vì trong cái đắng nó có cái ngọt ngào. Nó hơn ly rượu, hơn tách cà phê, nó làm cho người lân lân bay bỗng như tiên. Hồi nảy giờ tui gây lộn với bà tui tưởng tui đứng tim tui chết, tui nhờ có nó mà tui…
Trinh: Gì vậy… gì vậy…sao vậy ?
Sơn: Bắt đầu mình phê…
Trinh: Phê gì…?
Sơn: Mình sẽ không đi bình thường mà mình bay không nhe !
Trinh: Trời đất ơi !
Sơn: Bắt đầu mình cất cánh bay… Chéo… tầng mây thứ chín… Mặt đối mặt với Tam Tạng, xoay qua bên phải bắt tay với tề Thiên Đại Thánh, xoay qua bên tay trái bắt tay với Trư Bát Giới một cái tình bạn bè than thiết…
Trinh: Cho tui thử miếng coi…
Sơn: Trời ơi ! Cái con mẹ nhà quê này… Trời ơi… trời… gì mà miệng nói ta bóc vậy. Có tiền đền hong mà chụp chụp của người ta dạ…
Trinh: Làm gì dữ dạ… Xin có miếng làm gì dữ dạ…
Sơn: Xin làm cái gì ?
Trinh: Chơi…
Sơn: Má này dạn thiệt hé…
Trinh: Chơi cho biết…
Sơn: Trời ơi ! Xì ke mà má xin má chơi cho biết… Cha chắc bà nghe nó phê bà khoái hả… quỹ ma, ma quỹ đó bà nội…
Trinh: Sao anh vừa mới nói là nó tuyệt trần lắm mà…
Vô vọng cổ
Sơn: Ờ… thì nó tuyệt vời chớ. Nhưng tui cho bà biết, nó giết người đó. Nó giết người bằng những cảm giác đê mê, ngọt ngào mà tàn khóc. Giết bằng những ôm ấp vuốt ve của móng nhọn sắc hung… tàn. Sau cơn sản khoái qua đi là nổi mê mõi bang hoàng. Mình như từ mây xanh rơi vào vực tối. Bừng mắt nhìn chỉ thấy một màu đen. Cơ thể bời rời thần trí rối ren, mình tự thấy mình đã lắm lem nhơ nhuốc. Như con chó ghẻ lang thang bên vĩa hè đơn độc. Chúi mũi vờn quanh những bãi rác ven đường.
Trinh: Thì anh bỏ phức nó đi, nó kinh tỏm quá chừng hà, có gì đâu mà anh phải đeo đuổi nó chứ.
Sơn: Ai mà hỏng muốn bỏ nó. Xin lỗi, bỏ vợ, bỏ con, bỏ cha, bỏ mẹ bỏ cái cụp. Bỏ nó hả ? Khó… lắm…
Trinh: Trời ơi !
Câu 5:
Sơn: Chị biết tại làm sao mà khó bỏ nó hong ? Tại vì nó giống như con đĩa đói lâu năm chợt tìm ra vết máu. Vội bấu chặt miếng mồi ngon rồi ngấu nghiến bức không… rời. Dai dẵn như keo nó bám dính cuộc đời. Nó gậm mục lần hồi từng thớ thịt đốt xương rồi cho tới tâm tư trí não. Biết vậy mà chân cứ lún sâu vào cái vũng bùn tàn bạo. Vùn vậy mõi mòn cố thoát nhưng vẫn hoài công. Có lắm lúc tôi muốn tìm lại cuộc sống trắng trong, nhưng chãy loanh quanh rồi cũng trở về con đường cũ. Trốn không xong quên không nổi, như gã si tình trăn trở nhớ người yêu.
Trinh: Hả ? Nói vậy… anh cũng có người yêu hả ?
Sơn: Trời. Xin lỗi với mụ à… Hồi thời học sinh há, tui quen với con girl đó hả…
Trinh: Ê… ê.. girl là gì dạ ?
Sơn: Girl là con gái…
Trinh: Xờ ơi… Con gái thì nói đại con gái đi. Còn nói… nói girl chi dạ…
Sơn: Hời ơi… Chị ơi ! Ở sài Gòn người ta nói tiếng lóng là vậy đó. Tui quen con girl hả, nó có cái mái tóc Xì – Ton…
Trinh: Ấy ơi ! Đẹp cỡ này hong ?
Sơn: Hú hồn… Má ơi sao má đứt cái sợi dây khiên tốn hồi nào vậy má ? Dạ, hỏng dám đâu, tui nhìn bà tui bịnh lắm. Tóc người ta Xì – Ton, còn tóc bà thuộc hồn ma báo oan hay là gì… Trời ơi… Con girl tui hả, ngoài đầu tóc Xì – Ton, chân mày lá liễu, mũi dọc dừa, chưa nhe đặc biệt nhe ! Môi trái tim, càm trái xoan, gò má trái đào, lỗ mũi trái mận, cái đầu tròn y như trái dừa…
Trinh: Trời ơi ! Sao trên mặt của con girl của anh toàn là trái cây không vậy ?
Sơn: Bởi vậy tui mới khoái nó, nó cũng khoái tui. Từ ngày tui chơi xì ke nó tui giật mấy lần, nó sợ quá… nó xù tui…
Trinh: Xù anh hả ? Rồi sao ?
Sơn: Tui xù lại… Chơi tình xù luôn… Mà xù nó mình lỗ đó nhe ! Hôm bữa thiếu thuốc nó giật tui quá trời quá đất chịu hỏng nổi. tính kiếm nó xin hai chục đồng bạc mua một viên Y Me uống cho đỡ. Tui biết nó học ở trường Bùi Thị Xuân, bà coi đoạn trường hong ? Tui chờ nó từ 9 giờ tới mười một giờ rưỡi, mồ hôi mồ kê tui nó tuông ra. Nó vừa bước ra khỏi trường tui mừng thấy ông bà ông dãi tui... Tui kêu… Xinh… Xinh…
Trinh: Cái nó đi tuốt luốt luôn…
Sơn: Con mẹ này nhà quê mà thông minh ghê. Mình nói tiếng trước tiếng sau con mẽ biết liền. Tự nhiên buồn buồn gặp con mẹ này vui ghê vậy ta. Đầu năm gặp con mẹ này cười cuối năm dám thành khỉ lắm à trời ! Vui thì phải ca chứ… Lá la là la lá… Hát yêu thương cuộc đời…
Trinh: (Tằng hắn) Quá đáng quá đáng…
Sơn: Chuyện gì đó, chuyện gì đó…?
Trinh: Dựa dẫm quá đáng…
Sơn: Bình thường thôi… Không có gì ầm ỉ hết… Lá la là la lá…
Trinh: Xê ra…
Sơn: Xin lỗi mụ à, mụ mà gặp tui cái thời thanh niên còn đi học đó hả, mụ địa vô tui mụ té cái đùng. Trắng như bông bưởi, từ ngày chơi xì ke tự nhiên rồi cái… nó xanh…nó mét… nó mét rồi nó nâu… nâu đã nó vàng. Riết con người tui giống như miếng cẩm thạch lên màu vậy đó mẹ…
Trinh: Phải rồi, hồi đó hỏng biết sao ? Chứ hồi nảy giờ gặp anh tự nhiên tui cảm thấy tui rụng rời, rụng rời…
Sơn: Xời ơi ! Đừng chê xì ke à nhe ! Giờ nghe xì ke hỏi người bình thường nè ! Xin lỗi nhe, ở nhà quê lên Sài Gòn có chuyện gì làm chưa ?
Cả hai: Thất nghiệp…
Trinh: Ủa sao anh biết ?
Sơn: Nhìn cái mặt bà, bên này chữ thất, bên này chữ nghiệp tui biết liền má ơi ! Vậy mà chê xì ke này xì ke nọ. Muốn kiếm tiền hong ?
Trinh: Tiền ai lại hỏng muốn…
Sơn: Theo tui
Trinh: Thôi đi cha, theo cha đi hút xì kecho chết hả cha ?
Sơn: Hỏng dám đâu má ơi ! Xì ke hỏng đủ tui hút nữa lấy đâu cho bà hút bà nội…
Trinh: Chứ theo anh làm gì ?
Sơn: Nghệ sỹ…
Trinh: Hả… nghệ sỹ tui khoái à nhe !
Sơn: Khoái hong ? Nghệ sỹ này hát những chổ đặ biệt lắm. Hỏng có giống như hát rạp đâu, trời mưa một cái là ế hỏng có một người. Nghệ sỹ này hả ? Đặc biệt hát mấy chổ đặc biệt không ?
Trinh: Ở đâu ?
Sơn: Đám ma nè, đám cưới nè, đám giổ nè, đám đầy tháng, đám thôi nôi, đám sinh nhật nè…
Trinh: Thôi đi… làm cái gì nghệ sỹ mà hát đám không hà…
Sơn: Má ơi ! hát đám cưới ăn ngon, hát đám ma có tiền mà được ăn cháo nữa bà nội…
Trinh: Vậy hả? Vậy chơi luôn à…
Sơn: Chơi luôn hé… Ở dưới quê bà biết ca vọng cổ hong…
Trinh: Cũng biết chút chút…
Sơn: Ừ, ở dưới quê thì phải vậy, chứ tui nghe mấy người ở dưới quê người ta ca vọng cổ hay lắm đó… Rồi thời buổi bây giờ mấy đứa con nít nó chơi nó nhảy híp hóp nó cấm đầu xuống đất nó quay lòng vòng bà biết hong ?
Trinh: Ơ… có thấy mà hỏng có biết nhảy…
Sơn: Vậy bà biết cái gì ?
Trinh: Giật gân…
Sơn: Trời ơi ! Má này cũng dữ trời ! Bà muốn giật qua đây tui cho bà giật… bây giờ tui ví dụ nhe ! Hôm nay giống như cái ngày đám cưới của bà với…
Trinh: Mẹo… Mình với Mẹo…
Sơn: Dạ, con biết má muốn chồng dữ lắm rồi má... À… Bữa đám cưới tui sẽ làm Ém Xì… Míc Cờ…
Trinh: Hả ? Cái gì ? Ém xì… Míc Cờ là cái gì…
Sơn: Trời ơi ! Là ra cầm micro nói giới thiệu cho người ta hát đó…
Trinh: Thì nói đại là giới thiệu đi, còn nói Ém… Ém… Xì… Xì… gì gì... Ừ, làm đi giới thiệu đi…
Sơn: Rồi tui bắt đầu giới thiệu nhe ! Ví dụ hôm nay là đám cưới của bà với anh hai Mẹo hé ! Dạ, hôm nay là đám cưới của anh chị. Em hỏng có gì tặng anh chị. Em chỉ có một nhạc phẩm… rất là trữ tình, rất dễ thương, rất lãng mạn, rất du dương, rất êm ái,…
Trinh: Ủa, cái bài hát gì mà sao mà nhiều rất dữ vậy…
Sơn: Một cái rất 1 tô cháo, nhiều cái rất nhiều tô cháo, ăn hỏng hết đem về náh cất mai ăn. Xì ke tính vậy đó bà nội…
Trinh: Vậy thì chơi liền…
Sơn: Nhạc phẩm Sáu Mươi Năm Cuộc Đời…
Trinh: Ồ de……..
Sơn: Bây giờ trước khi nhảy phải làm nóng. Bà làm theo tui nhe ! làm nóng nhẹ nhẹ từ từ nè ! Xoay qua phải… xoay qua trái…Chuẩn bị chưa ? Vô…
Nhạc:
Sơn: Em ơi có bao nhiêu. Sáu mươi năm cuộc đời. hai mươi năm đầu, vui sướng không bao lâu. Hai mươi năm sau sầu tư cao vời vợi. hai mươi năm cuối là bao… Hế… là thế… đời sống không là bao. Hế… là bao… đời không lâu là thế… Hế… được bao năm sống mà yêu nhau…
Trinh: Cho ca với…
Sơn: Em ơi cò bao nhiêu. Sáu mươi năm cuộc đời. Khi xa em rồi, anh biết yêu thuong ai.. Nên ta yêu nhau thì yêu cho trọn đời. Em ơi ta sống là bao… Nêm ta yêu nhau thì yêu cho trọn đời. Em ơi ta sống là bao…
Sơn: Nhảy lên.. giật… giật mạnh lên… quay cái ngon lành luôn coi…