Giây Phút Ngậm Ngùi
Tác giả: Viễn Châu
Nói lối:
Mười mấy năm xa xứ, là mười mấy năm chinh chiến
Nay về Tiểu Cận lòng xao xuyến bâng khuâng
Khi ra đi đang lúc tuổi còn xuân
Ngày trở lại tóc xanh đã điểm trắng
Vọng cổ:
Câu 1. Trở lại quê xưa tôi nghe tâm tư ngậm ngùi bao kỷ niệm. Miền đất thân yêu sau mấy lần dâu biển vẫn ghi đậm trong tôi muôn thuở nặng …..ân…. tình.
Lối nhỏ vào thôn tôi lẻ bước một mình. Mười mấy năm làm thân viễn xứ , nay trở về thăm lại xóm làng xưa. Thôn ấp ngày nào đổ nát hoang sơ, nay lại vang lên tiếng hát tiếng đàn. Khóm trúc bên đường cành lá phất phơ, như đón chào ai trở về xóm cũ.
Câu 2. Cây điệp vàng bên sông sơ rơ vì pháo giặc, nay mấy cành tươi lại nở
nụ hoa hồng. Nhà mẹ đơn sơ bên bến nước xuôi dòng. Mẹ bỡ ngỡ nhìn tôi như cố nhớ, tôi nói tên mình nước mắt mẹ rưng rưng. Trên bàn thờ phảng phất khói hương, hình ảnh người chiến sĩ năm xưa với nụ cười rạng rỡ. Mẹ nắm tay tôi nghẹn ngào khẽ nói :”tao thấy mày về tao nhớ nó nhiều thêm”.
Nói lối:
Mẹ ứa lệ khi tôi từ giã mẹ
Cầm tay tôi mà môi mẹ rung rung
Mẹ chỉ tay về phía cổng làng
Nơi yên nghĩ thằng bạn mày ở đó
Vọng cổ:
Câu 5. Tôi vào tận nghĩa trang khi nắng chiều vừa nhạt bóng. Kỷ niệm xa xưa bỗng dưng chợt đến thuở quê hương lửa dậy bốn….phương…….trời.
Tôi vẫn còn đây chúng bạn vắng đâu rồi. Thắp mấy cây hương cắm lên nắm mộ, tôi đếm từng những chiếc lá vàng rơi. Nghe tiếng trống trường vang vọng đâu đây, từng đàn em nhỏ đang rảo bước trên đường về xóm nhỏ. Lứa tuổi ngây thơ hồn nhiên vô tư lự, sẽ tiếp bước cha anh đi bảo vệ sơn hà.
Câu 6. Mấy tiếng chuông chùa vọng đến giữa hoàng hôn, đàn cò trắng đang sãi cánh về tổ ấm. Mảnh đất quê hương hiền hòa nhân hậu, như đoán chào người trở lại xóm làng xưa. Nhớ thằng bạn nghèo từng dãi nắng dầm mưa, từng điếu thuốc chia nhau giữa vùng lửa đạn. Nay bạn cũ đã muôn đời nằm xuống, để cho non sông mãi mãi được trường tồn. Ôi ly rượu mừng như nước mắt quê hương, giọt nước mắt mừng vui ngày tái ngộ. Uống đi bỏ lúc phong trần, giữa đất Tiểu cần sâu nặng nghĩa tình xưa.