PHI VÂN ĐIỆP KHÚC: Nam: Hỡi cô đưa đò, đò ơi! xin làm ơn
Rước tôi qua đò qua đò qua bên kia bờ sông Nữ: Ơi! Tiếng ai gọi đò qua sông
Có phải anh là, là người em hằng mong
Anh ơ gọi đò qua sông Nam: Anh là người trai của núi sông
Về ghi tên sáng mai tòng quân Nữ: Biên phòng ngày đêm luôn có anh
Gìn giữ yên nước non quê mình
Giang đò anh về tiền phương
Bên đất lạ đời trai là quê hương Nam: Nhớ bến sông con đò con đò trông theo
Dừa nghiêng bóng ai bên dòng sông xanh Nữ: Nhìn con sóng soi trăng vàng lung linh
Đứng trên bến hạ sông lên chờ
Sông lên chờ trăng ơi! Nam: Nhớ sớm trưa ruộng đồng vui cùng làng quê
Hát vang câu hò say mùa lúa Nữ: Ngát hương thơm nồng ôi đồng xanh
Lúa xanh em chờ anh
Chờ đợi anh trên bến hạ năm xưa Nam: Nơi tiền phương có anh luôn chờ em
Chờ đợi ngày mai sáng trời quê hương./-
VỌNG CỔ:
Câu 1: Nữ: Mời khách sang sông sao còn ngẩn ngơ đứng đó. Hãy xuống đây em cho đò rời bến hạ nhịp chèo khua sóng gợn nước sông… đầy. (-)(-) Chiếc thuyền con đưa rước đã bao ngày. Nam: Hỡi cô lái ngoan hiền nho nhỏ, tuổi mới trănG tròn sao đã sớm gian lao? (SL) Nữ: Nhà em nghèo chỉ một con một mẹ, nên đã rời mái trường trong lứa tuổi hồn nhiên. Đôi tay non đã buông bút buông nghiên, bến sông buồn khua chèo đưa rước khách./-
Câu 2: Nam: Chiếc thuyền nhỏ ngày sang sông mấy chuyến, con đò nhỏ ngày mấy lần rời bến, còn cô lái sang sông bao giờ mới sang đò. (-)(-) Thuyền nhỏ đã sang sông, thuyền yêu chờ đợi đến bao giờ. Nữ: Cuộc đời em như gắn liền cùng bến hạ, chưa một lần nghĩ đến chuyện sang sông. (SL) Nam: Có lẽ gái thuyền quyên còn đợi khách anh hùng, nên con đò nhỏ chưa tìm ra bến đỗ. Nữ: Thưa, đò đã cắm sào trên bến hạ, sang sông rồi xin mời khách dời chân./-
TRĂNG THU DẠ KHÚC: Nữ: Gởi bao tâm sự cho người con yêu núi sông.
Mau bước lên đường xông lướt xa trường Nam: Chờ khi non nước hết binh đao
Quét tan bóng giặc ta cùng nhau tay nắm tay Nữ: Còn em vui, với con đò
Sớm trưa bến hạ em chờ anh hỡi anh!
VỌNG CỔ:
Câu 5: Nam: Bến hạ chờ mong nên dòng sông cũng buồn hơn dạo trước, cô lái ngây thơ nay sầu vương mắt biếc bến hạ đìu hiu nên lau lách cũng bơ… phờ. (-)(-) Đò nhỏ vẫn sang sông như nặng thấy mong chờ. Nữ: Ngày qua ngày đò rước đưa bao nhiêu khách, nhưng lòng cô lái đò chỉ chờ đợi một người thôi. (SL) Nam: Đò đã sang bến hạ tự bao giờ, mà để thương nhớ trong lòng cô lái nhỏ. Người đã ra đi khi cuối trời xa hồng lửa loạn, từ đó đến nay vẫn chưa một lần về./-
Câu 6: Nữ: Từ đó tới nay con đò xưa héo hắt, sông nước buồn làm cô lái cũng buồn theo. Đò đã đón đưa bao người từ vùng lửa đạn về đây, em đã hỏi có gặp người trai ngày đó. Nam: Khách cúi đầu không trả lời câu hỏi, cô lái ngậm ngùi nhìn cuối trời xa. Nữ: Đã mấy thu qua trên sông lạnh, người vẫn còn xa nên bến hạ còn chờ. (SL) Nam: Rồi một hôm trên đò cũ người ta gặp cô lái mới, cô lái ngậm ngùi khi có ai hỏi cô lái ngày xưa. Nữ: Cô lái ngày xưa đã rời bến hạ, vào một chiều có người khách lạ báo tin xa./.
Tân nhạc: Hoàng Thi Thơ Vọng cổ: Viễn Châu Trình bày: NSƯT Minh Vương & NSƯT Lệ Thủy (Thanh Kim Huệ)
Nhạc: Nữ: Một xóm nghèo ven sông, có con đò tên là đò Bến Hạ. Một gái nghèo đoan trang, nhan sắc nàng như là một đóa hoa. Nhà vốn nghèo cho nên, sớm xa lìa sách đèn cùng mái trường. Ngày ngày ra bến giúp mẹ đưa đò, Bến Hạ đưa đò. Nam-Nữ:Gái đẹp đưa đò. Nữ:Ngày tiếp ngày trôi qua, biết bao người qua đò dòng Bến Hạ. Nhiều khách đò ngây ngô, hay trách nàng sao đò lại chóng qua. Nam:Nhiều trai làng ba hoa, ý như là đoán nàng dùng phép lạ. Nữ:Mà nào đâu biết sắc đẹp là mắt mờ, thấy đẹp quên giờ. Nam-Nữ:Gái đẹp đưa đò./- VỌNG CỔ:
Câu 1: Nữ: Mời khách sang sông sao còn ngẩn ngơ đứng đó. Hãy xuống đây em cho đò rời bến Hạ, nhịp chèo khua sóng gợn mặt sông… đầy. (-)(-) Chiếc thuyền con đưa rước đã bao ngày. Nam: Hỡi cô lái ngoan hiền nho nhỏ, tuổi mới trăng tròn sao đã sớm gian lao? (SL) Nữ: Nhà em nghèo chỉ một con một mẹ, nên đã rời mái trường trong lứa tuổi hồn nhiên. Đôi tay non đã buông bút buông nghiên, bến sông buồn khua chèo đưa rước khách./-
Câu 2: Nam: Chiếc thuyền nhỏ ngày sang sông mấy chuyến. Con đò nhỏ đã mấy lần rời bến, còn cô lái ngây thơ bao giờ mới sang đò? (-)(-) Thuyền nhỏ đã sang sông, thuyền yêu còn đợi đến bao giờ? Nữ: Cuộc đời em như gắn liền cùng bến Hạ, chưa một lần nghĩ đến chuyện sang sông. (SL) Nam: Có lẽ gái thuyền quyên còn đợi khách anh hùng, nên con đò nhỏ vẫn chưa tìm ra bến đỗ. Nữ: Thưa, đò đã cắm sào trên bến Hạ, qua sông rồi xin mời khách dời chân./-
Nhạc: Nữ:Nhiều anh hùng qua sông, với câu thề quay về thì cưới nàng. Và mấy lần xuân sang, trên bến đò quân hành người hát vang. Tìm trong đoàn quân nhân, những anh hùng quay về từ chiến trận. Mà nào đâu thấy bóng người tôn thờ. Lính trận không về, bến Hạ mong chờ./-
VỌNG CỔ:
Câu 4: Nam: Bến Hạ chờ mong nên dòng sông cũng buồn hơn dạo trước. Cô lái ngây thơ nay sầu vương mắt biếc, bến Hạ đìu hiu lau lách cũng bơ… thờ. (-)(-) Đò nhỏ vẫn sang sông mà như nặng ý mong chờ. Nữ: Ngày qua ngày đò rước đưa bao nhiêu khách, nhưng lòng cô lái đò chỉ chờ đợi một người thôi. (SL) Nam: Người đã sang b|"ến Hạ tự bao giờ, mà để thương để nhớ trong lòng cô lái nhỏ. Người đã sang sông khi cuối trời xa hồng lửa loạn, từ đó đến nay vẫn chưa một lần về./-
Câu 6: Nam: Từ đó tới nay con đò xưa héo hắt, cô lái buồn sông nước cũng buồn theo. Nữ: Đò đã đón bao người từ vùng lửa loạn về đây, em đã hỏi: có gặp người trai ngày đó. Nam: Khách cúi đầu không trả lời câu hỏi, cô lái ngậm ngùi nhìn cuối trời xa. Nữ: Đã mấy thu qua trên sông lạnh, người vẫn còn xa nên Bến Hạ còn chờ. (SL) Nam: Rồi một hôm trên đò cũ người ta gặp cô lái mới, cô ngậm ngùi khi có ai hỏi cô lái ngày xưa. Nữ: Cô lái ngày xưa đã rời bến Hạ, vào một buổi chiều có người khách lạ báo tin xa./-
Nhạc: Nữ:Rồi tới ngày đau thương, khách qua đường đau lòng mà đứng nhìn.
Họ tên nàng bia ghi, bên nắm mộ hoang tàn người tiết trinh. Vì chung tình cho nên cô lên đường, đi tìm người yêu mình. Rồi trong lửa khói súng giặc điên cuồng. Giết người chung tình, bến Hạ u buồn./.