MÙA MẬT NGỌT
Tác giả: Ngô Hồng Khanh
Lối:
Nam: Đêm Cái Tàu trăng rơi vào đáy nước,
Một chiếc xuồng con nhẹ lướt bến sông quê,
Nữ: Gió đưa trăng gió lay cành trúc,
Vội vàng chi con quốc gọi sang hè!?
Vọng cổ:
Nam: 1. Anh đến quê em giữa mùa mật ngọt sông nước long lanh như lệ người thương mừng vui rưng rưng ánh mắt, náo nức đàn ong bên ven tràm lấy mật ngỡ tiếng rừng xanh đang thánh thót cung… đàn…
Nữ: Nõng cạn nà sâu hay cung bậc bổng trầm. Cái Tàu ơi vườn dâu xưa lại trổ, con ong về xây tổ giữa Khánh Lâm.
Nam: Em đừng chờ ai bên khóm trúc ven sông, mấy bận bể dâu là mấy đoạn tâm tình. Quê hương mình, mình yêu lắm em ơi, đất U Minh như lòng người chung thủy.
Nữ: 2. Anh đến Khánh Lâm anh chưa về khu rừng cũ, thăm những kèo ong đang đứng gọi ong về.
Nam: Về ăn bữa canh chua mà năm xưa má đợi em chờ.
Nữ: Về thăm mái nhà ba gian lá mới, má dựng lại rồi bên miệng hố bom xưa. Thăm căn hầm sớm nắng chiều mưa, má vẫn bền lòng nuôi con bám đất.
Nam: Buổi chia tay em cười trong ánh mắt,
Nữ: Mùa bông tràm anh có nhớ U Minh.
Sâm Thương
Nam: Ai đã gieo tim anh mùi hương cho lòng say ngây ngất,
Nữ: Anh có nghe chăng anh tình quê tình đời chứa chan?
Nam: Mùa bông Tràm U Minh, đàn ong đi hút mật ven rừng,
Đường anh về U Minh dòng kênh trong, như mắt ai trông mình.
Vọng cổ:
Nữ: 5. Tiếng quốc thâu canh khiến lòng ai bồi hồi tỉnh giấc, dưới ánh trăng khuya gió lay lay cành trúc anh có nghe bao năm tháng xa xưa cũng gọi hồn ta như cơn gió lay… cành…
Nam: U Minh ơi, đất vẫn thắm ân tình. Vẫn hương mật thơm thơm ru anh vào giấc ngủ, nhớ đêm U Minh đường chiến đấu năm xưa.
Nữ: Nghe mái chèo khua anh có nhớ chuyến đò xưa, dòng kênh nhỏ bổng thành dòng lưu luyến?
Nam: Tà áo gió bay khiến lòng ai xao xuyến, xuân bổng về theo tiếng quốc gọi ven rừng.
6. Đêm Cái Tàu trăng rơi vào đáy nước, vẫn chiếc xuồng con nhẹ lướt bến sông quê.
Nữ: Gió U Minh gió lay bông tràm trổ, xuân U Minh thương nhớ cũng theo về.
Nam: Nhớ lắm em ơi, dẫu phi pháo hạm tàu giặc bình định U Minh, tràm quê ta vẫn vươn mình đứng thẳng.
Nữ: Con ong nhỏ dẫu nếm ngàn cay đắng, vẫn chắc chiu dòng mật lắm ngọt ngào. U Minh ơi nắng vàng tươi hay tay ai rót, hương mật ngọt ngào lên tóc người thương.
Nam: Anh về đây giữa quê hương, bâng khuâng nỗi nhớ rưng rưng lệ mừng./