Ngâm:
CHiều Tây Vực Xuân về buồn quá
Em cô đơn dõi mắt phía trời xa
Cố kiếm tìm hình bóng của Tĩnh ca
Nhưng chỉ thấy sương lam luồn khe lá...
Vọng cổ:
1. Tĩnh ca ơi có thấu chăng Hoa Tranh em đang vương sầu mang khổ. Ôm nỗi tương tư với những tháng ngày thương nhớ, người trai đại mạc em gởi trọn...ân...tình...
Vẫn mãi trong em chuyện của đôi mình
Thuở còn thơ như hình với bóng, giữa thảo nguyên muôn trùng vui đuổi bướm hái hoa
Rồi Tĩnh ca trở thành một dũng sĩ tài ba, góp mặt qua nhiều chiến công hiển hách phi thường
Em đã đem lòng trộm nhớ thầm thương, mong gởi phận má hường cho người trai sông núi.
2. Ngày Tĩnh ca được tấn phong làm Kim Đao Phò Mã, em mừng vui không nói được nên lời.
Những tưởng hai ta sẽ hạnh phúc muôn đời.
Nhưng kiếp làm trai thù nhà phải trả, nên mối duyên này đành hẹn đến ngày sau
Em mỉm cười mà lòng nghe nhói đau, Tĩnh ca về trung nguyên biết khi nào trở lại
Trời đại mạc buổi tiễn đưa buồn tê tái, em vái van trời cho tình mãi còn huơng...
Ngâm Sa Mạc:
Xuân đến Hè qua mong nhớ ai
Thu sang buồn bã lá rơi đầy
Đông về rét buốt miền thương nhớ
Cho kẻ cô phòng cay mắt cay...
Vọng cổ:
5. Em mạo hiểm vào Ngưu Gia Thôn tìm gặp Tĩnh ca để vơi đi những tháng ngày thương nhớ. Nhưng tao ngộ làm chi cho đôi mình bỡ ngỡ, khi trái tim Tĩnh ca đã dành trọn...cho...người...
Hoàng Dung cô nương xinh đẹp tuyệt vời
Em chấp nhận là người thua cuộc, đếm bước độc hành quay trở lại quê xưa
Đường về khuya lạnh lắm những cơn mưa, em nhớ quá những mùa thương yêu cũ
Chim lẻ bạn tiếng kêu sầu nức nở, tựa đời em dang dở mối duyên đầu.
6. Mùa Xuân nào giữa đại mạc hân hoan, bên tiếng trống tiếng đàn em cùng Tĩnh ca say sưa câu hát. Thương làm sao đêm trăng thanh gió mát, có đôi mái đầu luôn tựa sát bên nhau. Mùa Xuân này em ôm trọn nỗi đau, nhìn hoa lá úa màu theo tháng ngày cô độc. Nhớ Tĩnh ca em chỉ biết buồn biết khóc, nghe yến oanh ca càng tủi phận riêng mình.
Trọn đời này em sẽ chẳng yêu ai, để tuổi Xuân tàn phai cùng bốn mùa thương nhớ
Xuân sang hoa lá rạng ngời
Còn em héo rũ đợi người phương xa.