BIỂN CẠN
Tác giả: Ngô Hồng khanh
Lối:
Nam: Chiều ấy đi bên tôi em nói: “Mình đang đi trên biển cạn quê mình”.
Nữ: Em bỗng ngước nhìn mênh mông ruộng muối. Biển cạn mênh mông mình vẫn bên mình.
Nam: Và chiều nay tôi về theo lối cũ. Lòng cứ bâng khuâng sợ biển phải xa bờ.
Nữ: Tôi muốn ôm trọn vào lòng mênh mông biển mặn, để biển mãi bên tôi, tôi trong biển trọn đời.
Vọng cổ:
1/.Nam: Dẫu cách trở xa xôi vẫn trọn vẹn trong tôi cái mênh mông mặn mòi của biển. Vẫn mãi trong tôi câu hát ầu ơ non thề biển hẹn, biển hẹn còn đây mà người vắng phương buồn.
Nữ: Ầu ơ .. tay bưng dĩa muối chấm gừng. Để chiều nay tôi đứng trên quê biển, gió Gành Hào vẫn ngào ngạt nồng say.
Nam: Dĩa muối chấm gừng, muối mặn gừng cay, xóm biển vẫn còn đây mà người cũ xa rồi. Muối Long Điền vẫn mặn nghĩa thuỷ chung, sao người con gái đồng bưng vội rời xa quê biển..
2/.Nữ: Thương lắm em tôi, dáng nhỏ thân thương dầm mưa dãi nắng, nắng rám tay em nâng hạt muối trắng ngần.
Nam: Muối mặn gừng cay cho mình lại thêm gần. Hãy còn đây đêm ngắm trăng lên mình tựa đầu bên tu muối, gió biển lạnh lùng muối toả ấm đồng khuya.
Nữ: Bữa cơm giữa đồng từng hạt muối em đưa: “Ăn đi anh, muối quê mình ngọt lắm”.
Nam: Đất thấm mồ hôi muôn đời biển mặn, hạt muối quê nghèo càng sâu nặng tình quê.
Lối:
Nam:Chiều nay tôi vội tìm em, Long Điền đông mênh mông ruộng muối.
Nữ: Phía Long Điền tây vẫn muối trắng mênh mông. Em theo chồng như con sáo qua sông.
Nam: Lòng tôi bỗng bơ vơ nghe biển cạn trào dâng cơn sóng vỗ
Vọng cổ:
5/.Nữ: Đồng muối trắng còn đây câu hát còn đây dẫu non mòn biển lở nhưng người hát năm xưa sao nỡ quên …… thề.
Nam: Biển vẫn mênh mông sao em không tìm được lối về.
Nữ: Cơn bão qua rồi nỗi đau còn đó, em xa rồi ngọn đèn nhỏ hắt hiu. Ầu ơ đèn treo ruộng muối, gió tạt ngọn đèn xiêu.
Nam: Anh chèo ghe muối Bạc Liêu trở về quê biển người yêu đâu rồi.
6/.Nam: Chiều nay tôi lại chèo ghe muối Bạc Liêu như chở nặng tình quê đi khắp nẻo.
Nữ: Thị trấn lên đèn nhà ai tươi ngói đỏ, tôi bỗng nhớ về ngọn đèn dầu nhỏ hắt hiu.
Nam: Tu muối giữa đồng giờ cũng hết quạnh hiu tiếng ai hát ầu ơ cho lòng tôi vương vấn.
Nữ: "Cá kèo kho muối Bạc Liêu lấy chồng quê biển càng yêu Gành Hào". Con tôm biển khơi về đây ôm ruộng muối. Em nỡ bỏ quê nghèo đi lấy chồng xa.
Nam: Gành Hào ơi mênh mông tình biển mặn, dẫu biển cạn non mòn tình ta vẫn mênh mông.