... Chắc cũng phải lâu lắm, độ chừng vài năm vắng mặt ở gia đình mình.
Thật sự có lỗi. Lỗi này, rất khó chia sẻ trong một vài dòng chữ. Nhưng, không tham gia gia offline, không có nghĩa là không dõi theo từng bước của nhà mình.
Hôm nay, Phan Nhân gởi vài dòng! Xem như trở về nhà cũ. Nơi đã từng gởi gắm trọn vẹn tình cảm, chẳng bao giờ suy nghĩ, hay đắn đo về điều gì. Trước hết, gởi đến những gương mặt xưa cũ. Sau, gởi đến các anh chị, các em thành viên mới mà chưa có dịp hội ngộ, hoặc có trong một dịp hiếu hỷ nào đó, ở một nơi khác lạ, không phải tổ ấm của gia đình mình (CLB).
Nói nãy giờ, chắc nhiều thành viên cũng chưa hẳn hình dung được Phan Nhân là đứa nào ?!(hihihihihi). Thôi cứ nói, vì thư này hy vọng là những gương mặt cũ - những người đã đặt để những viên gạch đầu tiên cho ngôi nhà nhỏ đó, suốt một chặng đường: khóc có, cười có, cãi nhau có, giận hờn có. Và thậm chí, chúng ta cũng đã từng khóc trước những thành viên khi từ giã cuộc đời này. Chúng ta đã từng có như thế, chúng ta đã từng thương nhau như thế...
Vậy mà, ngày 6/10 sắp tới sẽ có một cuộc họp, chỉ vì 1 vấn đề thôi: Nên giữ hay giải tán CLB? Câu hỏi thực tế đã tồn tại trong ít nhất vài năm gần đây. Buồn hay vui? Cảm giác của mọi người hẳn sẽ rõ. Nhưng có một vấn đề quan trọng là: Chúng ta có biết được nguyên nhân để ngôi nhà tưởng chừng như kiên cố: bởi đoàn kết, trách nhiệm và tinh thần yêu thương đang dần rịu rã. Vì sao? Đó là vì, anh em mình đang để cái tôi cá nhân làm cho yêu thương không còn đong đầy, không đủ sức tạo nên chất keo kết dính bền chặt nữa. Một người buông tay, thì hẳn nhiều người sẽ buông.
Chúng ta lại mắc thêm sai lầm khi mỗi cá nhân, thay vì là hạt nhân gắn kết lại trở thành nguyên nhân tác động đến sự rịu rã. Hẳn sẽ có nhiều lý do lúc này: Công việc, áp lực, mưu sinh. Trước sau gì chúng ta cũng đối mặt với nó. Thậm chí thời điểm đầu tiên, mới thật sự khó khăn. Công việc chưa ai ổn định, nhưng chúng ta làm được, đầm ấm, thân thiện và đầy ắp tiếng cười, biết bao nhiêu.
Giờ, chúng ta lại gặp nhau trong một cuộc họp khoảng 40 thành viên. 40 mươi cá nhân trẻ, người thành đạt cũng có, ông chủ có, giám đốc có và chí ít chúng ta đã trưởng thành rất nhiều qua thời gian. Phan Nhân không nghĩ anh em mình lại không có giải pháp để ngôi nhà đó thêm tiếng cười, thêm niềm vui. Đương nhiên, trong một tập thể bất đồng quan điểm, có. Tranh cãi, có. Nhưng chúng ta hãy vì mục đích chung xây dựng nó. Đừng xô thêm để ngôi nhà ấy chóng sập. Ít nhất đã từng nghe nhiều cuộc họp, BCN đưa ra, mong được thành viên đóng góp. Tập thể nhận được gì, ngoài câu nói: BCN quyết định. Và sau đó..... Anh em mình - chính chúng ta lại đi tìm đồng minh để phản bác.
Anh em mình đã để cái tôi lấn át, kiểu hành xử không văn minh. Hãy cứ đóng góp, tìm giải pháp trong quá trình đó chúng ta có quyền tranh cãi, có quyền đề đạt ý kiến cá nhân nhưng phải vì CLB. Vì cái chung nhất, và khi nó kết thúc thì hãy để nó biến mất khỏi đầu. Anh em mình, số ít cũng đã ít nhiều thay đổi. Ai cũng ít nhất một lần trách móc, vì những điều nhỏ nhặt.
Tại sao chúng ta không thể duy trì được? tại sao chúng ta vứt bỏ? Trong khi đó, hầu hết ai cũng từng vỗ ngực: Đam mê! Hết yêu thương cải lương rồi sao? Hay đã đủ trưởng thành để bước ra những sân chơi lớn hơn? Phan Nhân khuyên, đừng dại. Chỉ có chúng ta đến với nó bằng đam mê, thì lòng chúng ta mới an yên và thích thú vẫy vùng được. Hãy cứ ca hát, trên sân khấu của chính mình, sân khấu của tập thể tạo dựng nên. Hư chỗ nào, sửa chỗ ấy, chưa tìm ra nguyên nhân hỏng hóc thì cùng nhau tìm hiểu, bằng tấm lòng trân trọng lẫn nhau.
Sẽ buồn, nhưng cũng nhắc lại. Vương - Alex! Hai thành viên đã đến với CLB như thế nào? đóng góp ra sao? Chúng ta hiểu. Hẳn các em không muốn nhìn thấy sự sụp mà nguyên nhân từ chính anh em mình.
Và cuối cùng, chỉ dám hy vọng rằng những hạt giống chủ chốt, những thành viên cũ mà Phan Nhân đã từng biết, các thành viên còn chưa biết hãy suy nghĩ thấu đáo một lần, để ngôi nhà cũ phải luôn luôn mới mẻ, để ai đó đi xa cũng muốn quay về.
Trân trọng,