Mẹ Phan Thị Lựu con về đây thăm mẹ Giữa mùa me thay lá non tơ Cánh đồng năng con cò trắng bơ vơ Đang kiên nhẫn vượt đường xa về tổ.
Câu 1
Mẹ ơi! Mẹ không còn nhưng con vẫn nhớ, con cá ngát ba câu mẹ nấu nồi canh chua lá me trong chiều hôm ấy. Một bữa cơm ngon tiễn con đi đánh giặc có nước mắt mẹ chan nghe mằn mặn chén cơm…chiều. Đứng bên này sông mẹ vói theo căn dặn bao điều. Nói câu gì mẹ không còn nhớ, chỉ thấy con gật đầu lòng mẹ bình yên. Cánh đồng năng buổi ấy chao nghiêng, mẹ đứng không vững để nhìn con cho rõ. Đứng bên kia sông miệng con cũng thì thầm, chữ mất chữ còn chữ thương chữ nhớ.
Câu 2
Phía bên này sông đêm đêm mẹ thức, mẹ cố hình dung hình dáng của con. Cái mặt nó tròn đôi vai nó rộng, con nó giống ba nên ít nói hay cười. Một cây một trái nay nó đã đi rồi. Kháng chiến mà ai ngồi yên cho được, tất cả cùng làm góp sức chung tay. Chuyện nước non đâu phải ngày một ngày hai, nghĩ như vậy mẹ thấy nguôi nỗi nhớ. Sông Hoà Thạnh nước ròng trườn ra biển ngày mai con về nước sẽ đầy sông.
Nói lối:
Phía bên kia sông có người lính mang ba lô còn mới Mẹ đón về nhà người đồng đội của con Ôm chiếc ba lô nước mắt mẹ không còn Chiếc khăn rằn vẫn mới nguyên nếp vải.
Câu 5
Ba lại đi tuốt lá me mẹ ngồi nhóm lửa cho nồi canh chua ngỡ ngàng toả khói. Bên nén hương run rẩy mẹ cắm vào chai thành chiếc lư hương buốt lạnh cánh tay…gầy. Ăn đi con con ăn chén cơm này. Chén cơm thằng Sang mẹ vừa cúng nó, nó đi rồi vừa qua khỏi cánh đồng năng. Người lính bưng chén cơm chan nước mắt, anh nhớ mẹ già cũng tựa cửa chờ con. Người lính lại đi bên này sông mẹ tiễn, rồi đợi thằng Sang khi nước lớn sông đầy.
Câu 6 Rồi từ đó mỗi chiều mẹ đứng đợi, đợi con về từ phía cánh đồng năng. Nó chẳng về đâu lời ba nhỏ nhẹ rồi dìu mẹ vào khi chiều bạc màu sương.
LÝ MỸ HƯNG
Bao niềm riêng theo về gió đang giao mùa Trời thu nắng lùa xô nỗi buồn kéo nghiêng bóng chiều Đồng năng mờ xa chấp chới cánh cò cô đơn Thương nhớ nặng mang người ơi bao giờ nguôi Vẫn nguyên bóng chiều mẹ cầm tay con đưa tiễn Giữ lại giọt buồn rơi rụng trôi về đồng năng.
(Trở về vọng cổ)
Ông nó ơi! Thằng Sang có về kêu ra thăm tôi ngoài mộ, dù có chậm bao lâu tôi vẫn đợi con về. Long Điền ơi! Cánh đồng năng nay thành biển lúa, sao sự đợi chờ còn nguyên vẹn đó mẹ ơi! Cây me trước nhà vào mùa thay lá, cho nồi canh chua buồn thổn thức lá me bay.