Nghệ sĩ: Minh Cảnh | Soạn giả: Viễn Châu | Ðóng góp: Hồng Phượng | Lượt nghe: 5401 | 128K
Chia sẻ bài hát
Nhúng diễn đàn
Lời Nhạc Ghét thương thương ghét
Đóng góp: Hồng Phượng
GHÉT THƯƠNG THƯƠNG GHÉT
Tác giả: Viễn Châu
Trình bày: Minh Cảnh

Lối
Ghét thương thương ghét chuyện đời
Cười ra nước mắt khóc thời hổ ngươi
Đời là bể hận đầy vơi,
Sau ta cứ mãi khóc cười ghét thương?

Vọng cổ
Bởi không ghét nên tôi thương và bởi không thương nên tôi mới ghét vì tôi đâu phải thánh nhân tiên phật mà chỉ là một kẻ đang sống giữa trần ai với cơn lốc quay... cuồng.
Thấy chuyện phải tôi thương mà nghe chuyện trái tai là tôi lại bất bình. Chắc có lẻ số trần còn nặng nợ và lục dục thất tình còn đầy vẫy trong tim. Thử hỏi làm sau khỏi ghét khỏi thương, khi nhắc đến thế nhân là lòng muốn giận rồi. Tôi muốn kêu trời một tiếng hả hơi, nhưng sợ người cười là một tên lãng trí. ......

Tôi ghét những kẻ chỉ biết mua danh bán lợi và cười vui bên nước mắt dân lành. Họ bền vững ngôi cao bởi thế lực kim tiền. Rồi tôi thương những kẻ suốt cuộc đời không gặp vận, đôi mắt nhìn đời lòng nặng những sầu tư. Một kiếp người nặng trĩu những phiền lo, lo non nước lo bạn bè thê tử. Rồi tôi ghét những kẻ chỉ có tài xu phụ, tậm địa thấp hèn mà thiên hạ lại đề cao.

Vọng cổ
Tôi thương ai trọng nghĩa khinh tài, tôi ghét đứa hèn hạ nhưng trong tay đầy những kim... tiền... Tôi thương kẻ thẳng ngay và ghét đứa nịnh thần. Tôi thương những đám trẻ thơ vô tội vì ai mà trở thành những trẻ mồ côi. Mẹ sanh ra bỏ đó trời nuôi lo kiếm bạc với đám người vị chủng. Rồi tôi ghét những đứa bất tài vô dụng, lại được nghênh ngang rên võng lộng huy hoàng.

Tôi thương những kẻ suốt đời hoạn nạn và ghét những ai phản bạn lừa thầy. Ghét gái bán trinh cũng chân khốn chân hài. Tôi thương những kẻ mỏi mòn tim óc mà rốt cuộc rồi tay trắng vẫn trắng tay. Rồi tôi ghét những thằng mới hôm nào cũng rách rưới như ai, nhờ cơ hội mới trở nên triệu phú. Vội lên mặt là thầy đời thiên hạ nhưng ngẫm ra chỉ là bọn xu thần

Ngồi một mình nhớ chuyện gần xa, sao thương ghét, ghét thương lẫn lộn, mãi lo chuyện đất trời mưa nắng, mà mới mấy chục tuổi đầu tóc đầu đã bạc trắng như bông, ngũ tử tư một đêm vượt ải phó quan, mà đầu đã bạc bởi lo thù vận nước, huống chi mình chưa đầy bốn chục, mà trên hai mươi năm vẫn thao thức một mình, mưa đầu mùa rơi nóc binh binh, nhìn khói thuốc mà dạ sầu tê tái, ghét thương thương ghét chuyện đời, đêm trắng lâu rồi ta còn ghét thương ai

Nghệ danh : Minh Cảnh
Tên thật : Nguyễn Minh Cảnh
Năm sinh : 1938
Thành tích nghệ thuật :
Năm 1959, vốn mê hát cải luơng, Minh Cảnh đã được ông Hai Sĩ dạy ca vọng cổ. Sau đó được nghệ sĩ vĩ cầm Văn Được hướng dẫn ca tài tử ở Đài Phát Thanh.
Năm 1960, ông được nghệ sĩ Văn Được và nhạc sĩ đàn cò Ngọc Sáu giới thiệu với bầu Long để theo hát ở đoàn Kim Chung. Trong thời gian này Minh Cảnh được nhạc sĩ Bảy Trạch dạy thêm nhiều làn điệu, rồi được ra sân khấu trong các vở: Người nghệ sĩ mù đất Hà Tiên, Phù Kiều Trường Hận, Tiếng cười Bao Tự, Tuyết Phủ Chiều Đông, Chiều thu sầu ly biệt…
Năm 1961, nghệ sĩ Minh Cảnh nổi danh với bài vọng cổ “Tu là cội phúc” của soạn giả Viễn Châu và bắt đầu được mời thu đĩa ở hãng Asia, các làn điệu vọng cổ của soạn giả Viễn Châu như: Võ Đông Sơ, Lưong Sơn Bá, Mưa trên phố Huế, Sầu vương ý nhạc, Chuyến xe lam chiều, Lưu Bình Dương Lễ, Lòng dạ đàn bà, Em bé đánh giày, Trái sầu riêng (với Mỹ Châu), Đời mưa gió, Ni cô và Kiếm sĩ (với Diệu Hiền), Người điên yêu trăng, Khóc cưòi, Hai bản đàn xuân (của Quy Sắc)….
Năm 1963, đoàn Kim Chung 2 được thành lập, Minh Cảnh chuyển sang đoàn 2 và nổi danh qua các vở: Manh áo quê nghèo, Bên cầu vọng thê, Lưỡi kiếm thần, Lời thơ trên tuyết, Bức hoạ da người, Bẻ kiếm bên trời, Hận đầu xanh, Bích Vân Cung kỳ án, Trinh nữ lầu xanh…
Nghệ sĩ Minh Cảnh cũng đã được mời đi biểu diễn ở nhiều nước trên thế giới. Ông là người luôn tâm huyết với nghề, được bạn bè đồng nghiệp đánh giá cao và công chúng ghi nhận, một Minh Cảnh tài năng trên sân khấu.

Hiện tại chưa có ai bình luận !